Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 14



"Đương nhiên là biết." Diệp Tu Bạch lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu như chị ta có bản lĩnh thì đã không tới nỗi chả lấy mạng được một ai."

Nghe hiểu được câu nói không mấy rõ ràng của Diệp Tu Bạch, cũng nghe được ý nghĩa mỉa mai sâu sắc trong đó, Bách Việt Phong khóe miệng co giật.

Ba của Diệp Sơ Dương có chín người con, Diệp Sơ Dương đứng hàng thứ chín, là huyết mạch chính thống. Tám người còn lại hoàn toàn đều là con rơi con vãi của Diệp Hành Nhiên với những người đàn bà khác.

Những năm qua, Bách Minh Nguyệt đã phải đổ không ít tâm huyết để có thể giúp Diệp Sơ Dương an toàn sống tới năm mười tám tuổi và có thể thuận lợi giành được quyền thừa kế.

Bà ta không những phải đề phòng mấy kẻ nghiệt chủng, còn phải lấy mạng những nghiệt chủng đó.

Có điều...

Mười tám qua, chả có nghiệt chủng nào chết cả.

Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong lại nhớ tới một câu nói mà trước đây Diệp Tu Bạch dùng để hình dung về Bách Minh Nguyệt...

Dã tâm cao tận mây xanh có điều mệnh bạc như giấy.

Đây là một cách hình dung vô cùng xác đáng.

"Được thôi, nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi cũng không nói gì nữa." Bách Việt Phong xua tay, sau đó liền quay đầu nói với Túc Nhất: "Túc Nhất, hãy mô tả sinh động hình tượng về dáng vẻ Cửu thiếu nhà các cậu khi đi làm thầy bói cho chúng tôi nghe nào!"

Nghe vậy, Túc Nhất sững người, sau đó trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện thần sắc rầu rĩ.

Bình thường anh đã quen dùng lời lẽ ngắn gọn để báo cáo tin tức với Tam gia, bây giờ chuyển qua bảo anh ta nói sinh động hình tượng?

Túc Nhất cảm nhận được thách thức cực lớn liền trầm ngâm vài giây sau đó mới nói: "Cửu thiếu bói chữ cho một người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó vui vẻ đi về."

Bách Việt Phong: "...Ờ, có lẽ xem được cô ta rất xinh đẹp và gả vào hào môn. Còn gì nữa?"

"Cửu thiếu kết giao được với tiểu thiếu gia của nhà họ Ôn, hơn nữa còn cứu mạng tiểu thiếu gia nhà họ Ôn."

"Sao? Việc này là sao?" Nghe Túc Nhất nói vậy, Bách Việt Phong cảm thấy lòng hiếu kỳ tích tụ bao nhiêu năm của mình đã hoàn toàn bị khơi dậy.

Thấy Bách Việt Phong hứng thú như vậy, Túc Nhất liền đưa mắt nhìn lén Tam gia vẫn đang trầm ngâm của mình, sau đó mới nói lại một lượt toàn bộ sự việc.

Sau khi nghe xong, Bách Việt Phong chống cằm, lời lẽ sâu xa: "Tên nhóc này cũng thật may mắn."

Túc Nhất thầm nói trong bụng: Rõ ràng là tiểu thiếu gia nhà họ Ôn may mắn hơn.

Bách Việt Phong và Túc Nhất người hỏi người trả lời, làm lơ nhân vật chính nọ.

Có điều Diệp Tu Bạch cũng không quan tâm.

Anh vừa nghe về tình hình gần đây của Diệp Sơ Dương vừa thả lỏng người dựa vào khung cửa sổ, đôi chân dài miên man bắt chéo vào nhau, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, toàn thân càng trở lên thư thái.

Một hồi lâu sau, khi Túc Nhất ngừng trả lời anh mới lạnh nhạt hỏi: "Nhà đầu tư đó sao rồi?"

Bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Diệp Tu Bạch vang lên bên tai, Túc Nhất lập tức sững người, sau đó cúi lưng nói với Diệp Tu Bạch: "Tam gia, nhà đầu tư đó đã bị phế theo yêu cầu của Cửu thiếu!"

"Đợi đã, tên nhóc đó bảo các cậu phế gã ta?"

Bách Việt Phong ở bên cạnh như thể phát hiện ra một đại lục mới.

Mặc dù Túc Nhất cũng rất bất ngờ vì việc này nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, thành thực nói: "Cửu thiếu biết Tam gia cử người bảo vệ cậu ấy. Vì thế sau khi đạp ngã nhà đầu tư liền yêu cầu chúng tôi phế gã ta."

Bách Việt Phong: "..." Việc này phát triển có phần không ổn.

Tên nhóc Diệp Sơ Dương lợi hại như vậy từ bao giờ? Còn biết cả có người ngầm bảo vệ nó nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.