Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 156



Nghe lời nói có chút kì quái của Diệp Tu Bạch, Lục Cảnh Hoành bỗng không biết nên nói thêm gì nữa.

Anh ta trầm lặng nhìn đối phương một hồi, nhướng mày hỏi: "Tiểu Cửu nhà anh thích đàn ông, sao anh không quản?"

"Không quản nổi." Diệp Tu Bạch đáp.

Tuy thời gian thân thiết với Diệp Sơ Dương không được dài cho lắm, nhưng Diệp Tu Bạch đã mò mẫm kĩ càng tất cả tính cách của thiếu niên ấy.

Diệp Sơ Dương trông bề ngoài hơi cởi mở phóng túng, trông không quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Nhưng thực tế gan to, tỉ mỉ tinh tế, có thù tất báo, cứng đầu chết đi được.

Cuộc đua lần trước với Cra, Diệp Tu Bạch lấy được tài liệu quay phim của Diệp Sơ Dương và Trâu Đực.

Trong đoạn phim không thấy rõ được nét mặt và biểu cảm của Diệp Sơ Dương, nhưng cách nhau một màn hình Diệp Tu Bạch vẫn có thể cảm giác được tâm trạng khi đó của Diệp Sơ Dương…

Bằng mọi giá phải húc Trâu Đực xuống.

Diệp Tu Bạch nghĩ, nếu thực sự anh tìm phụ nữ cho thằng nhóc nhà mình, có thể anh chẳng được yên ổn ăn cơm nữa đâu.

Những phi vụ làm ăn thua lỗ này anh tuyệt đối không bao giờ làm.

Nghĩ vậy, anh gật đầu như chốn không người.

*

Diệp Sơ Dương và Lục Diệc Nhiên đứng cạnh nhau trong quảng trường, trước mặt là một chiếc túi to đựng hơn nửa đống đá thô.

Lục Diệc Nhiên tựa thân hình nhỏ bé vào người của thiếu niên, lau mồ hôi trên trán, vừa thở vừa kêu gào: "Sau này em nhất định học cậu rèn luyện cơ thể!"

Không thể khoe thân thủ trước mặt anh Diệp thực khiến người ta mất mặt!

Diệp Sơ Dương vốn dĩ không biết rõ Lục Diệc Nhiên đang nghĩ gì, nhưng mà nếu cậu nhóc có mục tiêu định hướng rõ ràng như vậy, cô thân là trưởng bối đương nhiên phải cổ vũ. Giơ tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cậu nhóc, thiếu niên nghiêm túc nói, "Cố lên, tôi cổ vũ cho nhóc!"

Dứt lời, Lục Diệc Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh có tiếng rộn rã và tiếng cãi lộn vang lên.

Lục Diệc Nhiên luôn là một cậu nhóc thích náo nhiệt và hiếu động, dường như không có chút do dự nào, nhóc giơ tay kéo kéo tay áo của Diệp Sơ Dương, nhón chân lên tìm kiếm nguồn gây náo loạn.

Không thấy thì đỡ, vừa nhìn đã biết có chuyện bên trong rồi.

Ở nơi không xa, có mấy người đàn ông đang đứng. Trên cơ thể người đàn ông mặc chiếc áo ghi-lê màu trắng và chiếc quần đùi màu đen, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, trông có chút kinh khủng.

Cách ăn mặc của mấy người này cực giống với những kẻ gây khó dễ với Lục Diệc Nhiên ngày hôm qua.

"Anh ơi, có phải là đám người hôm qua không?" Sau khi Lục Diệc Nhiên phát hiện ra điểm này, lập tức kéo tay áo khoác của thiếu niên bên cạnh.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhìn theo qua đó.

Sau một hồi, cô cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: "Là bọn chúng."

Có thể Lục Diệc Nhiên không biết, những người xuất hiện ở đây bây giờ không chỉ có cách ăn mặc kiểu dáng giống với đám người hôm qua, và eo của họ đều có một hình xăm. Hình xăm kia có chút tinh xảo, hiển nhiên không thể được xăm bởi các tiệm xăm bình thường được.

Và dựa theo con mắt đánh giá của Diệp Sơ Dương, bản thể của hình xăm đó là một con khổng tước.

Ở nước M, loài vật khổng tước tương đối có tiếng, dường như có thể dùng nó làm biểu tượng. Dám xăm sinh vật này trên eo của mình một cách phóng túng như vậy, đa phần không phải là kẻ tầm thường.

Nhớ đến hai kẻ cao to hôm trước được người của nhà họ Diệp bắt giữ, ánh mắt của Diệp Sơ Dương lóe lên, tiếp đó tiến lên một bước, một tay nắm lấy phía trước của chiếc túi da rắn, cầm lên bỏ chạy.

Khi chạy không quên dùng cánh tay còn lại ôm vai của Lục Diệc Nhiên, "Chúng ta trở về trước."

Giọng nói của Diệp Sơ Dương rất thấp, tuy Lục Diệc Nhiên nghe rất rõ, nhưng sự chú ý của cậu nhóc hiện giờ đang đặt lên tay của Diệp Sơ Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.