Diệp Sơ Dương thấy vậy, tiến lên hai bước lại lùi về, mở miệng bảo: "Thật ra nhóc có thể mở mắt mà."
Nghe vậy, Lục Diệc Nhiên vội ngẩng đầu: "Không được, cậu em nói, thấy càng nhiều chết càng nhanh."
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô gật đầu, mặc kệ cậu nhóc, chỉ tự bước vào không gian rộng rãi đó, ngước mắt nhìn xung quanh.
Bức tường xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương có thể nói đã được xử lý bằng kỹ thuật đặc biệt, trên tường treo vô số loại súng đủ kiểu đủ hãng. Cô chỉ lướt sơ qua, rồi lấy một khẩu AWM và một khẩu súng tay.
AWM được mệnh danh là một trong những khẩu súng bắn tỉa tốt nhất trên thế giới, hiển nhiên nó nằm trong danh sách tuyển chọn ưu tiên của Diệp Sơ Dương.
Cô quay đầu nhìn Lục Diệc Nhiên, nghĩ ngợi một hồi, vẫn dắt cậu nhóc đi theo ra bên ngoài.
Nói thật lòng, trong máy bay không an toàn so với phía bên ngoài.
Diệp Sơ Dương dắt theo Lục Diệc Nhiên rời khỏi khoang máy, cẩn thận vòng đến phía sau thân máy.
Ai ngờ, vào giây phút cô đi ra khỏi chiếc máy bay đó, Túc Nhất giơ mắt nhìn khẩu súng bắn tỉa trong tay cô, trong lòng nghĩ thầm: Cửu thiếu thật có mắt nhìn đồ, vừa chọn đã trúng ngay khẩu súng tốt nhất.
Túc Nhất gãi đầu, tiếp tục gỡ bom.
***
Phía sau máy bay, Diệp Sơ Dương bảo Lục Diệc Nhiên ngồi xổm xuống, sau đó tự đảo đến phía trước máy bay, cẩn thận ló đầu ra phía ngoài, thuận lợi tìm thấy tay bắn tỉa đang ẩn núp kín đáo.
Tay bắn tỉa khi nãy vừa nổ phát súng đầu tiên về phía Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương đã thuận theo quỹ đạo của viên đạn xác định được vị trí của kẻ này.
Tuy đối phương đã thay đổi vị trí, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn tìm được chỗ ẩn núp mới của đối phương một cách dễ dàng.
Cô nhếch môi, hơi nheo mắt lại, sau đó ngoéo tay với Diệp Tu Bạch đang đứng cách đó không xa.
Đối phương nhìn động tác của thiếu niên bèn biết cô đang định làm gì.
Yên lặng trong hai giây, anh giơ tay níu áo của Lục Cảnh Hoành: "Đi giúp cậu ta."
Lục Cảnh Hoành quay đầu nhìn, sắc mặt không tốt tẹo nào.
“Ông đây khó khăn lắm mới tới được chỗ này, vậy cậu bảo tôi làm giá gác súng cho tiểu tử nhà cậu sao?"
"Vậy thì cậu bắn?" Đôi mắt sắc lạnh của Diệp Tu Bạch đang khóa lấy anh.
Lục Cảnh Hoành: "..." Cũng không ổn, anh ta không có sự may mắn như Diệp Sơ Dương, không bị đối phương bắn chết mà vẫn còn sức mò đường tìm đến chỗ ẩn núp của đối phương.
Tuy sắc mặt của người đàn ông thật khó coi, nhưng cũng biết tình huống lâm vào cấp bách, bèn không nói gì thêm, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt thiếu niên.
Diệp Sơ Dương đặt khẩu súng AWM lên vai của đối phương một cách thuần thục, cười nhẹ một tiếng: "Cực cho Lục Nhị gia rồi."
"Cậu tốt nhất thì một phát bắn vỡ sọ của thằng đó, nếu không thì tôi sẽ bắn vỡ sọ của cậu." Lục Cảnh Hoành nói với biểu cảm lạnh lùng.
Thân làm gia chủ của nhà họ Lục, Lục Thị Nhị thiếu, lớn chừng này khi nào đi làm giá gác súng cho người khác cơ chứ?
Lục Cảnh Hoành cảm thấy không vui.
"Yên tâm yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt." Diệp Sơ Dương cười đùa, chậm rãi xoay chuyển thân súng, ánh mắt thắt chặt tầng cao ở tòa nhà đối diện.
Tòa nhà kia là văn phòng của một hãng hàng không nào đó, còn tên đột kích kia đang ở sân thượng của tòa nhà.
Cô nhẹ giọng cười, họng súng nhắm chuẩn đối phương, bóp cò không hề do dự.
Khẩu súng đã trang bị dụng cụ diệt âm phát ra một tiếng "vụt", viên đạn lao bay ra phía trước.
Còn người đàn ông mặc áo đen lúc này ở tòa nhà đối diện không hề ngờ có viên đạn bắn tới ngay bây giờ, trong lúc thất thần, sọ não bị vỡ nát!
"Ồ, đích thực lợi hại đó. Có phong độ như Diệp Tu Bạch."
Diệp Sơ Dương: "..." Liên quan gì đến Diệp Tu Bạch?