Có điều đừng chỉ nói chú út nhà cô nữa, tới cô cũng có chút căng thẳng.
Hơn nữa, so sánh hai bên, có lẽ cô còn căng thẳng hơn.
Dù sao thì...
Trong mắt Diệp Sơ Dương, cô là người cùng giới, trong mắt cô anh là người khác giới.
Hơn nữa, Diệp Sơ Dương nhớ lại những ngày tháng trước đây của mình, ngoại trừ sư phụ được cô coi là trưởng bối ra, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào cả.
Cô có cảm giác khá hoảng hốt.
Sau khi lau sơ qua một hồi, Diệp Sơ Dương lại giặt khăn, lau lại một lần nữa. Xong xuôi mới quay người bước sang bên cạnh, mở túi của mình ra lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đã được gấp cẩn thận.
Chiếc áo sơ mi này chính là chiếc Diệp Tu Bạch bắt cô mặc vì việc của Thiên Diện.
Sau đó, sau khi mặc về tới khách sạn cô liền giặt nó.
Vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Tu Bạch chắc không thích mặc áo mà người khác đã từng mặc, vì thế cô cũng không định trả lại áo cho đối phương. Không ngờ bây giờ lại dùng tới.
Cô lấy áo ra khỏi túi, giũ ra bước tới trước mặt anh, nghiêng đầu nói: "Chú út, chú có ngại nếu mặc áo cháu từng mặc không?"
Ánh mắt Diệp Tu Bạch nhìn lên chiếc áo sơ mi trắng rộng hơn nhiều so với kích cỡ của cậu thiếu niên trước mặt, trầm ngâm một lát, sau đó mới ngước mắt nhìn cô, giọng nói khá lạnh nhạt: "Đây vốn dĩ là áo của tôi."
Diệp Sơ Dương: "... Vâng, vâng, là của chú cả."
Sau đó thiếu niên trợn ngược mắt, cúi người giúp đối phương mặc áo.
Xong xuôi đâu đấy mới ngồi xuống bên cạnh, mệt mỏi nhoài người nghỉ ngơi.
Rõ ràng chỉ là giúp đối phương làm sạch vết thương, sao mà cứ giống như chạy cả mấy nghìn mét vậy?
Diệp Tu Bạch liếc mắt nhìn cô, thấy đối phương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh mới cúi đầu đóng cúc áo.
Chắc là vì cần hơi cúi đầu nên Diệp Tu Bạch ngay lập tức ngửi thấy hương thơm thoang thoảng tỏa ra trên áo. Không phải hương sữa đặc biệt trên người Diệp Sơ Dương, chắc là mùi nước giặt.
Ngón tay đóng cúc áo của anh hơi dừng lại, sau đó lại ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra.
Chừng ba giờ chiều, máy bay hạ xuống bãi đậu máy bay của nhà họ Lục.
Vì Diệp Tu Bạch bị thương, mọi người cũng không rình rang gì cả, Lục Cảnh Hoành sắp xếp luôn phòng khách cho nhóm người Diệp Tu Bạch.
Vừa hay điều này cũng hợp ý Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương bình thường đều không thích những cảnh khách sáo xã giao, mặc dù thân là thầy phong thủy, cô rất giỏi trong việc xã giao.
Cuối cùng, phòng của diệp Sơ Dương được sắp xếp bên cạnh phòng của Diệp Tu Bạch.
Màn đêm sắp buông xuống, Diệp Sơ Dương sau khi nằm nghỉ một tiếng trong phòng, liền tới nhà bếp của nhà họ Lục.
Lục Cảnh Hoành vừa nghe người giúp việc nói đối phương đang làm gì liền xua tay, nói với người giúp việc: "Không cần quan tâm, Diệp Cửu thiếu cần nguyên liệu gì, mọi người cứ cung cấp là được. Ờ, đúng rồi, nhớ đi nhờ Diệp Cửu thiếu làm thêm vài món." Dù gì thì anh cũng rất muốn ăn.
Theo như những gì Lục Cảnh Hoành hiểu về Diệp Tu Bạch, gã đó tuyệt đối không ở lại đây lâu, phần nhiều là mai sẽ rời đi.
Tính vậy, lần sau muốn ăn cơm Cửu thiếu nhà họ Diệp nấu cũng chả biết là ngày tháng năm nào. Cần phải nhân cơ hội này để ăn ké.
Nghĩ vậy, Lục Cảnh Hoành lại cảm khái, Cửu thiếu nhà họ Diệp đúng là một người thần kỳ.
Gã Diệp Tu Bạch đó giẫm phải bao nhiêu phân chó mới may mắn như vậy giờ?