Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 215



Cho dù trước mặt Diệp Sơ Dương, Diệp Mộ Thành luôn tỏ ra coi thường danh lợi nhưng Diệp Sơ Dương vẫn có thể nhìn thấy được dã tâm trong con mắt anh ta.

Đó là dục vọng không hề che dấu, mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi.

Nghĩ tới gương mặt mỉm cười ôn hòa của người đàn ông đó, thiếu niên liền nhếch môi cười, ý mỉa mai trong đôi mắt càng thêm rõ rệt.

Diệp Tu Bạch lúc này đang ngồi bên bàn làm việc xử lý công việc của tập đoàn Diệp Thị. Chỉ cần anh ngẩng đầu lên sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người thư thái và gương mặt trắng ngần tinh tế của người thiếu niên kia.

Ánh mắt lạnh nhạt khẽ lướt qua gương mặt đối phương, anh khẽ nói: "Không sợ, Bách Minh Nguyệt cũng không phải dạng vừa."

"..." Thiếu niên trầm ngâm hai giây, bỗng nhiên đứng dậy nhìn đối phương lên tiếng: "Chú út, mặc dù quan hệ của cháu và bà ta không ra sao, nhưng dù sao đi nữa bà ta cũng là mẹ cháu. Chú nói vậy trước mặt con trai người ta, có phải không được ổn lắm không?"

"Người như bà ta không xứng." Người đàn ông bật cười, đứng dậy khỏi ghế, bước tới trước mặt thiếu niên, khẽ cúi người: "Diệp Sơ Dương, cậu nên biết rằng bà ta chưa từng coi cậu là con trai mình."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhướng mày.

Cô đương nhiên là biết điểm này.

Nếu như không phải vì có thể dựa vào thân phận của cô để giành được quyền kiểm soát nhà họ Diệp, Bách Minh Nguyệt căn bản sẽ không thèm nhìn cô.

Một người mẹ vì quyền thế đã để con gái mình cải trang nam sẽ có thể là một người tốt được sao?

Đương nhiên là không.

Diệp Sơ Dương nhếch môi, vứt ipad trong tay sang một bên, vươn vai một cái sau đó gối hai tay ra sau đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu.

"Chú út không cần phải nhắc cháu, những điều đó cháu đều biết."

Cho dù khi cô vẫn còn là Diệp Sơ cũng không có được tình yêu của mẹ, nhưng cô không hề tham lam đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.

Cô hiểu rất rõ, những gì thuộc về cô người khác sẽ không thể nào cướp đi được, những gì không thuộc về cô, cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể biến thành của cô được.

Vì thế, kiếp trước và kiếp này cô đều sống rất tự tại.

"Yo, nói Tào Tháo, Tào Tháo tới."

Thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy điện thoại của mình rung lên, cô rút điện thoại từ dưới mông ra, liếc nhìn người gửi tin nhắn, chính là mẹ của cô Bách Minh Nguyệt.

[Diệp Tử, việc của Diệp Tử Húc là do Diệp Tu Bạch làm sao?]

Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn dòng tin nhắn này sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô.

Diệp Tu Bạch nhìn cô, khẽ nói: "Cậu có thể nói thật."

Trong mắt Diệp Tu Bạch, Bách Minh Nguyệt vẫn chưa thể được coi là đối thủ, cùng lắm chỉ là một người đàn bà biết chút mánh khóe mà thôi. Người đàn bà như vậy, anh không xem ra gì.

Thế là ngẫm nghĩ một lát anh lại nói: "Cậu còn có thể nói với bà ta, nếu không an phận, người tiếp theo vào tù sẽ là bà ta."

Diệp Sơ Dương: "..." Điều này có phải hơi mạnh bạo không?

Cô trợn ngược mắt, sau đó mặc kệ hai câu nói mà anh vừa nói, trả lời từng chữ một:

[A? Anh sáu sao vậy?]

Sau đó nhấn vào gửi đi.

Nhìn thấy ba chữ "gửi thành công", Diệp Sơ Dương cười nhạt trong lòng.

Khiến mẹ mình bực bội cũng là một việc không tồi.

Dù sao thì Bách Minh Nguyệt cũng không sợ.

Thời gian sau đó, Diệp Sơ Dương đợi cả mười phút cũng không thấy Bách Minh Nguyệt trả lời, cô cũng không có tâm trạng gì đặc biệt, chỉ vứt điện thoại qua một bên, ngẩng đầu hỏi: "Không biết chú út có hứng thú đi siêu thị mua thức ăn về nấu bữa tối nay với cháu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.