Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 27



Cô gái nhìn bộ dạng thản nhiên không buồn quan tâm của Diệp Sơ Dương, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy bực bội.

Cô ta kéo mạnh chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, sau đó rút ra chín tờ tiền một trăm tệ vứt xuống bàn: "Được rồi chứ?"

Khi nói tới ba chứ này, cằm cô ta khẽ vênh lên, hai mắt nhìn xuống, dùng tư thế cúi nhìn để nhìn Diệp Sơ Dương.

Ánh mắt và lời nói của cô gái này đều không hề có chút tôn trọng Diệp Sơ Dương.

Có điều thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa thấp thoáng sắc nước gợn sóng.

Thiếu niên lấy tay chống cằm, để lộ cổ tay trắng ngần mịn màng và một chiếc dây chuyền vàng hoa hồng có mặt dây chữ D. Cô đưa mắt nhìn cô gái kia khắp một lượt, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: "Chị đây muốn xem gì?"

"Xem nhân duyên." Cô gái trả lời rất nhanh.

Thực ra có rất nhiều cô gái đều thích xem nhân duyên, điều này không có gì đáng hiếu kỳ.

Có điều...

Diệp Sơ Dương nhìn cô gái trước mặt, gương mặt trắng hồng tinh tế nở nụ cười đầy hàm ý: "Chị chắc chắn muốn xem nhân duyên chứ?"

"Sao vậy? Lẽ nào thầy không xem ra được?" Cô gái nói xong, mặt cũng biến sắc. Chỉ sợ Diệp Sơ Dương lừa mình, 888 tệ của cô ta cũng coi như mất không.

"Chị nghĩ nhiều quá rồi đấy, đại sư rất lợi hại!"

Diệp Sơ Dương còn chưa lên tiếng trả lời vấn đề của cô ta thì Ôn Phi Vũ sau lưng đã nhíu máy lẩm bẩm.

Chẳng qua chỉ là xem nhân duyên, đại sư sao có thể không xem ra được chứ? Phải biết rằng đại sư tới sinh tử còn có thể xem được!

Nghĩ tới đây, Ôn Phi Vũ liền trợn trắng mắt nhìn cô gái kia

Cô gái nghe thấy tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của Ôn Phi Vũ mới phát hiện ra phía sau còn có một chàng trai trẻ tuổi. Cô ta liếc nhìn chàng thanh niên, trong lòng biết có lẽ đây là một người có tiền.

Nhãn hiệu trên áo không thể lừa người.

Chỉ có điều nghĩ tới lời thanh niên này nói, cô gái nhíu mày, định lên tiếng phản bác chỉ có điều bị Diệp Sơ Dương bất ngờ lên tiếng ngắt quãng...

"Nếu như chị đã muốn xem vậy thì tôi xem giúp chị." Diệp Sơ Dương nhếch môi, thần sắc vẫn lờ đờ: "Cả đời này chị không có mối nhân duyên nào tốt cả!"

"Thầy nói gì?"

Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, cô gái kia giống như bị đả kích nặng nề, "rầm..." một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế.

Chiếc ghế gỗ vốn dĩ không lớn, bây giờ bị hành động của cô ta hất đổ xuống đất.

Người đi đường cũng giật mình trước cảnh tượng bất ngờ này, không khỏi đưa mắt liếc nhìn.

Vừa nhìn mới biết, thì ra là xem bói.

Chắc là thầy bói nói điều gì không tốt đẹp khiến cô gái trẻ tuổi này tức giận?

Mọi người xung quanh nghĩ vậy, trong lòng cũng hiếu kỳ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Có điều lúc này cô gái kia căn bản không biết rằng mình đã trở thành trung tâm chú ý, chỉ nhíu mày chỉ vào Diệp Sơ Dương lớn tiếng mắng chửi: "Tôi còn tưởng rằng thầy thu phí ba con số, là nhân vật lợi hại! Kết quả là chỉ nhắm mắt nói bừa! Tôi thấy thầy cũng ít tuổi, sao lại ăn nói linh tinh như vậy?"

Diệp Sơ Dương không phải chưa từng gặp người tới xem bói, xem xong lại lớn tiếng chửi bới.

Vì họ không chấp nhận được hiện thực của tương lai.

Nhưng vị trước mặt...

Diệp Sơ Dương vẫn uể oải dựa vào ghế, chỉ giơ tay kéo kính mù xuống thấp dưới sống mũi, chậm rãi lên tiếng: "Là chị muốn xem, bây giờ lại trách tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.