Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 325



Có một phút chốc, Ngu Nhan Trạch dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ khó khăn của mình sau này.

Thấy Ngu Nhan Trạch như vậy, Tống Linh nhíu mày càng chặt hơn.

"Nhìn khắp làng giải trí, có ngôi sao nào không có bê bối? Cậu căng thẳng cái gì chứ?"

Tống Linh nói vậy cũng không hề sai.

Đúng vậy, cả làng giải trí bây giờ, dường như cho dù là nghệ sĩ nổi tiếng hay không nổi tiếng cũng đều có chút ít bê bối. Chỉ có điều những bê bối đó không đáng để người ta quan tâm mà thôi.

Theo như Tống Linh thấy, lần này đích thực là họ hãm hại Diệp Sơ Dương không thành ngược lại tự hại mình nhưng như vậy thì đã sao? Ai nói rằng có bê bối thì không thể nổi tiếng?

Nổi tiếng nhờ bê bối cũng là một kiểu nổi tiếng.

"Ngu Nhan Trạch, chỉ cần cậu không thừa nhận hãm hại Diệp Sơ Dương, ai có thể làm gì được cậu?" Tống Linh nói từng chữ một.

"Nhưng tôi muốn xin lỗi cậu ấy." Ngu Nhan Trạch bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ ngầu: "Lúc trước cũng là vì tin lời chị nên bây giờ mới trở thành ra thế này."

Nếu như ban nãy Tống Linh chỉ bất mãn với Ngu Nhan Trách thì bây giờ cô ta đã thực sự tức giận và thất vọng.

Cho dù Tống Linh cũng biết rằng hãm hại Diệp Sơ Dương thực ra là sai.

Nhưng cô làm tất cả những việc này, hãm hại Diệp Sơ Dương là vì ai?

Huống hồ trước khi đăng clip đó rõ rằng cô cũng đã được Ngu Nhan Trạch đồng ý.

Dường như tới tận lúc này Tống Linh mới phát hiện ra mình coi như đã nhìn thấu Ngu Nhan Trạch là người thế nào.

Đúng là một tên ngụy quân tử nhát gan.

Cô đứng trước mặt Ngu Nhan Trạch, ánh mắt lạnh lùng như có thể đóng băng người khác.

"Nếu như cậu muốn xin lỗi Diệp Sơ Dương vậy thì cậu cứ đi đi, tôi cũng muốn xem xem cậu ta có tha thứ cho cậu hay không."

Khi Tống Linh nói câu này, giọng nói lạnh lùng và vô cùng mỉa mai. Mặc dù cô không quá quen thân với Diệp Sơ Dương nhưng cô và Đoàn Kiệt quen biết nhiều năm.

Hơn nữa quan hệ của hai người không mấy tốt đẹp, trong làng giải trí cũng vẫn là đối thủ, vì thế có thể nói rằng, cô và Đoàn Kiệt đều biết người biết ta.

Theo tính cách của Đoàn Kiệt, cho dù Diệp Sơ Dương không so đo chuyện cũ với Ngu Nhan Trạch thì Đoàn Kiệt cũng không đồng ý.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Tống Linh càng trở nên mỉa mai.

Cuối cùng, cô nhìn kĩ chàng trai với đôi mắt đỏ ngầu đờ đẫn ngồi trên sofa một lát sau đó mới quay người bước ra khỏi phòng.

Ngay lập tức, cả căn phỏng lại rơi vào trong im lặng.

Tâm trạng của Ngu Nhan Trạch lúc này vô cùng phức tạp.

Đúng như những gì anh ta nói với Tống Linh khi nãy, cách giải quyết việc này mà anh ta nghĩ được chính là xin lỗi Diệp Sơ Dương, mong đối phương tha thứ, tới khi đó anh ta sẽ nhận được danh hiệu "biết sai liền sửa."

Còn Diệp Sơ Dương cũng có thể nhân cơ hội này để hoàn thiện hình tượng độ lượng của mình.

Anh tin chắc rằng, Diệp Sơ Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nghĩ vậy, trong mắt Ngu Nhan Trạch lại ánh lên một tia hy vọng. Anh ta không chậm trễ thêm nữa, lập tức quay người bước vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, chàng trai suy sụp tinh thần vữa nãy đã hoàn toàn biến mất.

Ngu Nhan Trạch mặc một chiếc quần âu màu đen vào sơ mi màu trắng, toàn thân khoan khoái bước ra khỏi phòng.

Anh không biết rằng, khi anh bước ra ngoài, người phụ nữ đứng bên mép cửa hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn theo hướng anh ta rời đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Đúng là một đứa trẻ ngây thơ.

Mấy phút sau, Ngu Nhan Trạch đứng trước cửa phòng Diệp Sơ Dương nhấn chuông cửa.

Chỉ có điều ấn một hồi lâu cũng không thấy có người tới mở cửa, điều này khiến Ngu Nhan Trạch cảm thấy khá bẽ bàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.