Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 333



"Tôi sẽ nói với vợ tôi." Jonathan cười nói.

Sau đó anh lại như nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi Diệp Sơ Dương: "Suýt chút nữa thì quên nói với cậu một việc."

"Anh nói đi."

"Dòng nước hoa Juvenile là do thái tử Lance Carol của thế gia nước hoa Carol điều chế, vì thế tới lúc chọn người đại diện, anh ta sẽ tham gia. Cậu có thể không khiến người khác hài lòng nhưng nhất định phải khiến Lance hài lòng."

Nói một cách khách tức là trong số những người lựa chọn người đại diện lần này, người có tiếng nói nhất chính là Lance.

Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nheo mắt mỉm cười.

***

Một tuần sau, Diệp Sơ Dương thuận lợi kết thúc toàn bộ cảnh quay của "Sinh Trưởng Cuồng Dã".

Là một vai phải diện của phim, kết cục cuối cùng của Cận Thanh Vân không hề tốt đẹp.

Anh đứng trên vách núi cao nhất, nhảy xuống vực sâu.

Có lẽ do lương tri cuối cùng cũng thức tỉnh, cũng có lẽ là do muốn báo thù loài người, anh trộn thuốc giải vào trong băng khô làm thành một trận mưa nhân tạo.

Khiến toàn bộ xác sống tỉnh lại trở về làm người.

Có điều những người sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với nỗi đau mất đi người thân và sự thật tàn khốc rằng mình đã từng ăn vô số sinh mệnh còn sống.

Đó chính là Cận Thanh Vân.

Khi Diệp Sơ Dương rời khỏi cáp treo, các đạo diễn và diễn viên chính đầu bước tới đón.

Hi Cẩm Thần tuy bóp trán nhưng vẫn cười nói: "Cuối cùng cũng đã tới giai đoạn kết rồi."

Diệp Sơ Dương nghe vậy vừa gỡ dây cáp vừa cười nói: "Cuối cùng cũng được về nước rồi."

Vừa dứt lời, Jonathan và Martha đều bật cười.

Họ biết Diệp Sơ Dương có người yêu ở trong nước, vì thế cũng biết câu nói này của đối phương có nghĩa là gì.

Chỉ có điều sau khi cười xong, Jonathan liền giơ tay vỗ vai người thiếu niên, sau đó lén làm động tác động viên cố gắng.

Thấy vậy Thiếu niên cũng bật cười.

Ngày Diệp Sơ Dương kết thúc cảnh quay, cô đứng ra mời mọi người tới khách sạn tốt nhất gần đó ăn uống một bữa.

Thấy đối phương hào phóng như vậy, Hi Cẩm Thần không khỏi cảm khái một tiếng, đúng không hổ là thái tử của nhà họ Diệp, tiền nhiều như nước.

Nhưng cho tới tận hôm nay, Hi Cẩm Thần là người duy nhất cho rằng Diệp Sơ Dương là người nhiều tiền.

Lúc này, Đoàn Kiệt ngồi trên sofa nhìn Cửu thiếu nhà mình, trong lòng cảm khái...

Cửu thiếu nhà anh sau cuộc tụ tập này chắc lại khôi phục thân phận người nghèo rồi.

Nghĩ vậy anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ngày thứ ba sau bữa tiệc mừng kết thúc cảnh quay, Diệp Sơ Dương liền tới tòa nhà nước hoa Carol.

Trụ sở của Carol cũng đặt tại nước L, vì thế Diệp Sơ Dương không cần đi lại đâu xa.

Ngay khoảnh khắc bước vào đại sảnh tòa nhà Carol, Diệp Sơ Dương liền ngửi thấy một mùi hương thơm mát dịu nhẹ, thoáng hương vị của quất và coca, vô cũng dễ chịu.

Người dẫn Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt đi là một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục công sở, tướng mạo bình thường như khí chất trên người thì khiến Diệp Sơ Dương không thể xem nhẹ.

Có điều cho dù là vậy nhưng Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt vẫn rất nói chuyện rất tự nhiên.

"Cửu thiếu, cậu có ngửi thấy mùi gì không?" Đoàn Kiệt chun mũi, khẽ hỏi nhỏ.

Diệp Sơ Dương nghe vậy liền liếc mắt nhìn đại sảnh rộng lớn, sau đó khóe miệng mỉm cười thong thả nói: "Ngửi thấy, nếu như tôi đoán không nhầm, mùi đó là mùi của nước hoa Juvenile."

"Vậy sao?"

"Đoán mà thôi, lát nữa chẳng phải sẽ biết sao?" Diệp Sơ Dương cười nói, và lập tức cô gái đi trước hai người họ quay đầu lại nhìn Diệp Sơ Dương hỏi: "Sao cậu biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.