Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 350



Thiếu niên lặng lẽ đứng một hồi lâu, ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông đứng gần đó.

Quả nhiên sau khi nghe lời Diệp lão nói, sắc mặt Diệp Tu Bạch mặc dù không thay đổi gì nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài sâu thăm thẳm kia liền ánh lên nụ cười.

Diệp Sơ Dương: "..." Bạn trai này chắc là giả rồi?

Cô cạn lời, khóe miệng co giật, sau đó vẫn lên tiếng nói với Diệp lão: "Ông cứ yên tâm, giới tính của con tuyệt đối bình thường, ông đừng nghe chú út nói bừa, chú ấy thấy rằng con dễ ức hiếp nên mới đùa vậy đấy!"

Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Diệp lão tỏ ra không tin tưởng.

Bây giờ ông già rồi, tuổi đã cao trí nhớ không được tốt, nhưng mặc dù vậy thì ông vẫn còn nhớ cách đây không lâu Diệp Tu Bạch nói rằng cháu nội nhà mình cũng thích đàn ông.

Nghĩ tới đây Diệp lão lại ngờ vực liếc mắt nhìn Diệp Sơ Dương.

Chỉ thấy Diệp Sơ Dương mỉm cười nịnh nọt: "Đúng vậy, đúng vậy, giới tính của con tuyệt đối bình thường. Thay vì lo cho con chi bằng ông hãy đi bẻ thẳng chú út lại, nói không chừng cong rồi sẽ thẳng, vẫn còn có thể cứu chữa."

Diệp Tu Bạch: "..." Hành động bán đứng ông xã này đúng là lợi hại.

Diệp Hành Nhiên: "..." Tên nhóc thối này sao mở miệng ra là nói xằng nói cuội vậy?

Diệp lão là người già, không hiểu lắm nào cong, nào thẳng mà thanh niên bây giờ hay nói có ý gì, nhưng ông cũng cho rằng cháu nội mình nói rất có lý.

Thế là ánh mắt Diệp lão lại đặt lên người Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch: "... Ba, con sẽ hướng dẫn Tiểu Cửu quản lý công ty. Ba yên tâm."

"Thật sao?" Diệp lão vẫn ngờ vực hỏi lại.

Diệp Tu Bạch nghe vậy liền gật đầu liên tục.

Thấy vậy Diệp lão dường như mới cảm thấy sắc mặt và lời nói của Diệp Tu bạch có phần đáng tin cậy, cuối cùng ông liền xua tay: "Được rồi, vậy ba không quản nữa, sau này có thời gian dẫn người yêu của con về nhà ăn cơm."

Diệp Sơ Dương: "..."

Thế nào là vợ chồng như chim một tổ, khi gặp nạn thân con nào con nấy bay.

Không cẩn giải thích, chính là lúc này đây.

Và quá đáng hơn cả là gã Diệp Tu Bạch này không những bỏ lại cô bay một mình nhân tiện lại còn dẫn dụ thợ săn tới trước mặt cô nữa.

Đúng là gã đàn ông cặn bã.

Cặn bã thật sự.

Diệp Sơ Dương bị gã đàn ông cặn bã này làm cho tức trợn mắt, chỉ vào mũi đối phương nói: "Cháu không mời chú đi xem phim nữa."

Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền nắm chặt ngón tay vừa giơ ra, kêu lên một tiếng.

Thấy vậy Diệp lão mặt không cảm xúc hạ chiếc gậy đánh xuống tay của Diệp Sơ Dương xuống, lạnh giọng quát: "Nói chuyện với chú út kiểu gì vậy?"

Diệp Sơ Dương: "..." Còn nói sao nữa, đương nhiên là dùng miệng rồi.

Mặc dù rất muốn trả lời ông mình như vậy nhưng Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát cho rằng mình không có gan đó.

Thế là thiếu niên chỉ len lén liếc nhìn đối phương sau đó lại mỉm cười đầy ẩn ý với Diệp Tu Bạch.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Tu Bạch cứ cảm thấy sau khi thằng nhóc mỉm cười như thế, người anh lại rùng mình.

Anh trầm ngâm hai giây sau đó quay sang nói với Diệp lão: "Không sao, quan hệ của con và Tiểu Cửu rất tốt!"

Diệp lão: "Quan hệ tốt cũng không được, đây là lễ nghĩa cơ bản."

Diệp Tu Bạch: "Vâng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.