Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 39



"Bác trai, bác gái không cần quá lo lắng." Diệp Sơ Dương mỉm cười với hai người: "Nếu như được, bây giờ hãy dẫn cháu đi đi một lượt các nơi trong công ty."

"Không vấn đề gì." Bà Ôn vẻ mặt nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười, sau đó ra hiệu cho ông Ôn: "Trường Đông, chúng ta mau dẫn Diệp đại sư đi xem một lượt."

Nghe vậy, Ôn Trường Đông đương nhiên không từ chối.

Có lẽ trong gia đình ba người nhà họ, ông là người hi vọng những việc không vui của công ty nhanh chóng được giải quyết nhất.

Thời gian tiếp sau đó, ba người gia đình Ôn Trường Đông liền dẫn Diệp Sơ Dương đi từ tầng một tới tầng trên cùng của công ty Giải Trí Tinh Quang. Thậm chí tới phòng và bãi đậu xe dưới tầng hầm cũng không bỏ qua.

Kết cấu bên trong của công ty Giải Trí Tinh Quang vô cùng đơn giản, là một hành lang dài, hai bên có rất nhiều phòng.

Đi trên hành lang, Ôn Trường Đông cũng tranh thủ giới thiệu lịch sử thành lập Giải Trí Tinh Quang với Diệp Sơ Dương.

"Không giấu gì đại sư, Giải Trí Tinh Quang tới tay tôi mới bắt đầu khởi sắc. Khi đó nhà họ Ôn tôi chẳng qua cũng chỉ có chút tiền của mà thôi. Tới khi tôi mua sổ số phát tài mới bắt đầu vực dậy Giải Trí Tinh Quang." Nói xong, Ôn Trường Đông nhíu mày: "Đại sư, tôi cũng xin nói thật với thầy, số tiền năm xưa không phải do tôi lao động kiếm được, nhưng cũng không phải tiền bất chính."

Diệp Sơ Dương có thể hiểu được ý của đối phương.

Chẳng qua là muốn nói với cô rằng công ty có lai lịch rõ ràng, không hề tồn tại vấn đề nhân quả báo ứng.

Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lát, cười nói: "Bác Ôn nghĩ nhiều rồi. Cháu xem qua tướng mặt của bác và bác gái, hai bác đều không giống người làm việc khuất tất."

Nghe vậy, Ôn Trường Đông và bà Ôn liền đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng thở phào đồng thời cũng càng có thiện cảm với Diệp Sơ Dương hơn.

Không ai lại ghét và từ chối một người nói tốt về họ.

Diệp Sơ Dương nói xong cũng là lúc đi tới cuối hành lang.

Tới tận lúc này cô mới phát hiện ra ở cuối hành lang có một tấm gương cực lớn.

Gương được treo trên tường, bên ngoài còn có một số vật trang trí, nhìn qua có vẻ rất bắt mắt.

Ôn Trường Đông ở bên cạnh thấy Diệp Sơ Dương nhìn lên chiếc gương, ông liền sững người, vội vàng lên tiếng hỏi: "Chiếc gương này có vấn đề gì sao?"

"Bác Ôn, chiếc gương này là sao vậy?" Diệp Sơ Dương hỏi.

"Chiếc gương này là sau này mới treo lên, trong hội đồng quản trị có một thành viên hội đồng nói rằng hành lang trống trơn nhìn không đẹp, nên treo vài chiếc gương lên." Ôn Trường Đông giải thích.

Mặc dù khá kinh ngạc trước đề nghị của vị thành viên hội đồng quản trị đó nhưng Ôn Trường Đông cũng thấy không vấn đề gì cả.

Dù sao công ty của họ nhiều tiền, hơn nữa hành lang đúng là trống trơn không đẹp mắt cho lắm nên ông cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Bây giờ thấy Diệp Sơ Dương hỏi vậy, trong lòng ông liền dấy lên cảm giác kì quặc.

Quả nhiên, sau khi Diệp Sơ Dương nói xong, cảm giác kì quặc trong lòng Ôn Trường Đông liền được xác nhận.

"Chắc bác Ôn không biết, thông thường gương thuộc âm trong phong thủy, rất dễ gọi tà, trong nhà nếu có nhiều gương sẽ hao tài, ảnh hưởng sức khỏe và vận may." Khi Diệp Sơ Dương nói tới đây, giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe không ra có ý nghĩa gì, có điều Ôn Trường Đông không hiểu sao lại nghe ra được vài phần sắc lạnh.

"Diệp đại sư, ý của thầy là vấn đề của công ty chúng tôi đều bắt nguồn từ chiếc gương này."

Ôn Trường Đông nói xong, trong đầu thấp thoáng xuất hiện một suy nghĩ.

Nếu như đúng là vậy, hình như cũng rất hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.