Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 402



Nhìn ra được trạng thái của Diệp Sơ Dương lúc này không được tốt, Diệp Tu Bạch cũng không giữ lấy cô không buông nữa mà ngắt video để đối phương nhanh chóng đi tắm.

Nửa tiếng sau, đầu óc của cậu thiếu niên đã trở nên tỉnh táo, mặc chiếc áo ngủ màu đen, tay cầm chiếc khăn lớn lau tóc bước ra.

Cô nhìn cái điện thoại đang bị vứt ở trên giường, thầm nghĩ xem có nên gọi cuộc video call nữa không.

Trước khi mở video, Diệp Sơ Dương cẩn thận kiểm tra một lượt quần áo của mình rồi mới uể oải tựa vào đầu giường đợi kết nối.

Không lâu sau, video đã được kết nối.

Người đàn ông xuất hiện trước mắt Diệp Sơ Dương mặc một chiếc áo choàng tắm.

Ồ.

Chú út nhà cô cũng tranh thủ lúc nãy đi tắm rồi.

Diệp Tu Bạch nhìn vào đôi mắt đào hoa của cậu thiếu niên, ánh mắt anh hơi tối lại: “Tỉnh rồi chứ?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật đầu. Cái bộ dạng tít mắt ấy khiến Diệp Tu Bạch chỉ muốn đưa tay ra xoa xoa đầu của cô mà thôi. Tiếc là bây giờ bọn họ chỉ có thể nói chuyện với nhau qua video.

Diệp Sơ Dương thấy người đàn ông không nói gì nữa liền chun mũi: “Thực ra khi nãy cháu không say đâu. Chỉ là sau uống rượu xong phản ứng bị chậm đi một nhịp mà thôi.”

“Chậm hai nhịp.” Thần sắc của Diệp Tu Bạch lãnh đạm nói: “Sao tự nhiên lại uống rượu?”

Sao tự nhiên lại uống rượu?

Diệp Sơ Dương chau mày suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì.

Hình như cô uống rượu cũng chẳng vì lý do gì.

“Chắc là vừa đúng lúc gặp mấy người bạn rượu.” Cậu thiếu niên vừa nói vừa xua xua tay: “Không nói cái này nữa, chú út à, chú có muốn gặp cháu không?”

“Mới có một ngày thôi mà.” Người đàn ông mặt không chút cảm xúc nói ra sự thực như dao đâm vào tim này, nghĩ một hồi xong anh hỏi ngược lại: “Thế cậu có nhớ tôi không?”

Diệp Sơ Dương: “…….” Lão hồ ly này.

Diệp Sơ Dương ngước mắt lên trời ngao ngán, trả lời một câu vô cùng rõ ràng: “Không ạ.” Nghe vậy, Diệp Tu Bạch lại không hề tức giận, anh chỉ khẽ cười rồi nói một câu: “Nhưng tôi nhớ cậu rồi.”

*

Nửa đêm, Diệp Sơ Dương bị ai đó tán tỉnh phải nhắm mắt đếm cừu suýt thì mất ngủ.

Khi cô đếm đến con cừu thứ chín mươi chín thì thuận lợi chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim “Huy Hoàng” đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ cảnh quay đầu tiên bấm máy.

Hà Khâm đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, quầng thâm mắt của anh ta khá trầm trọng, cả người trông chẳng còn chút sinh khí nào cả.

Diệp Sơ Dương liếc anh ta một cái rồi hỏi vô cùng nghi hoặc: “Anh Khâm à, anh sao thế?”

“Cái chuyện muốn chết đấy mà.” Hà Khâm thở dài một tiếng, nội tâm tuyệt vọng biết mấy.

Thế là, dưới con mắt ngờ vực và hiếu kỳ của Diệp Sơ Dương, Hà Khâm kể lại sự tình xảy ra tối qua.

Hoá ra, sau khi Trình Tử Giai gặp khó khăn ở chỗ Diệp Sơ Dương thì cũng không chịu buông tay. Nếu như cô ta không tấn công được Diệp Sơ Dương thì đổi sang nam thứ cũng được. Thế là nửa đêm Trình Tử Giai tới gõ cửa phòng Hà Khâm.

May mà Hà Khâm cẩn thận, anh nhìn qua ống kính cửa phòng biết được người đứng ngoài là Trình Tử Giai thì kiên quyết không mở cửa.

Tuy làm vậy có vẻ như là đã bảo toàn được bản thân, nhưng~~~

Buổi tối Hà Khâm cứ nghe thấy tiếng gọi cửa tựa như của đàn ông và tin nhắn gửi tới liên tục.

“Hôm nay tôi xem camera, cô gái đó hoá ra gọi cửa tận một tiếng đồng hồ mới chịu đi. Rốt cuộc là tôi đắc tội với cô ta ở chỗ nào cơ chứ?”

Ánh mắt Hà Khâm tràn ngập sự bất lực khi nói chuyện.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương vỗ vỗ vai anh ta, tỏ vẻ nghiêm túc an ủi: “Tôi nói với anh một bí mật, tối qua sau khi chúng ta về khách sạn thì cô ta đứng chặn ở cửa phòng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.