Nhưng thấy người đàn ông lạnh lùng trước mặt đang nhíu chặt mày, câu "đau" của Diệp Sơ Dương liền bị chặn ngay lại. Cô lắc đầu với anh, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Cũng bình thường."
Nghe thấy mấy từ này, ánh mắt sâu thăm thẳm của Diêp Tu Bạch lập tức nhìn cô chăm chú, sau đó bất ngờ cúi người, một tay giữ lấy cằm cô.
Trong giây lát đó, Diệp Sơ Dương nhìn thấy mắt đối phương liền cảm thấy mình như thể sắp bị hút vào trong đó.
"Chú..."
Một chữ "chú" vừa mới nói ra, nụ hôn lạnh băng của anh liền ấp xuống môi cô.
Không giống như những nụ hôn thường ngày.
Lần này Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ ràng khí thế mang tính áp bức của đối phương, lưỡi anh gần như không tốn chút sức lực nào đã có thể tiến vào sâu bên trong, cướp đoạt hơi thở của cô.
Diệp Sơ Dương bị anh hôn tới mức đôi mắt đào hoa ngân ngấn nước, giống như rượu lâu năm khiến người ta say mê.
Bác sĩ giúp Diệp Sơ Dương xử lý vết thương đang đi trên đường bỗng nhiên nhớ ra vẫn chưa dặn dò người nhà bệnh nhân những việc cần chú ý. Kết quả khi về lại chỗ cũ, đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh vô cùng xuân sắc như vậy.
Thiếu niên dáng người mảnh mai đang ngồi trên giường, người đàn ông cao lớn đứng bên mép giường, người hơi nghiêng về phía đối phương, lúc này cánh tay lạnh lặn của người thiếu niên đang giữ chặt lấy cánh tay của người đàn ông, lực sử dụng mạnh tới mức áo vest của người đàn ông đã bị kéo thành vài nếp nhăn.
Từ ngoài cửa nhìn vào, người đàn ông cao lớn kia dường như đã che chắn toàn bộ cơ thể của người thiếu niên.
Chỉ có điều khi bác sĩ nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh hãi lùi lại sau một bước. Thế là anh không cẩn thận nhìn thấy gương mặt tinh tế của người thiếu niên đang ửng hồng, và đôi mắt đang nhắm nghiền cùng đôi hàng mi dài khẽ run run.
Bác sĩ nhìn rõ cảnh này lập tức quay người không chần chừ, lực tay không kịp kìm chế, cánh cửa và khung cửa tiếp xúc phát ra một tiếng động "rầm" khá lớn.
Diệp Sơ Dơng dường như giật mình bừng tỉnh ngay lập tức.
Thiếu niên mở choàng mắt, cằm đặt lên vai người đàn ông, nhìn qua người anh ra ngoài cửa.
Cô chớp chớp mắt, giọng nói ra khàn khàn quyến rũ: "Vừa rồi có phải có người vào không?"
Nghe vạy người đàn ông liền chậm rãi đứng lên, nheo mắt lại như thể rất thỏa mãn, thản nhiên đáp một tiếng.
Trong lòng Diệp Tu Bạch, vừa rồi đúng là có người tới, còn là ai tới thì anh không hề quan tâm.
Dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc của anh.
Diệp Tu Bạch không quan tâm, Diệp Sơ Dương cũng vậy.
Hơn nữa cô cho rằng, người xuất hiện ở đây lúc này chắc là bác sĩ vừa mới rời đi.
***
Sau một nụ hôn, Diệp Sơ Dương dựa trên người người đàn ông, đặt cánh tay bị thương của mình qua một bên, sau đó nheo mắt lại, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm nay: "Sau khi cháu bị bắn có quan sát qua vị trí đó, kẻ bắn tỉa chắc đã nấp ở sân thượng của khách sạn đối diện trường họ."
"Ừ, Túc Nhất đã đi điều tra rồi." Người đàn ông giơ tay xoa đầu người thiếu niên: "Việc này cậu không cần quan tâm, tôi sẽ cho người giải quyết, bây giờ cậu hãy mau chóng dưỡng thương, Mạt Đình Xuyên nói vẫn còn cần cậu giúp đỡ giải quyết việc tế sống của thành phố W."
"Đúng vậy." Nói tới việc tế sống, Diệp Sơ Dương lại không khỏi co giật khóe miệng, "hi vọng tới khi đó vết thương của cháu đã lành."