Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 441



Thời gian tiếp theo sau, Vu Thư Á luôn giữ trạng thái cúi gập đầu, không biết đang làm gì.

Diệp Sơ Dương thấy vậy, bèn than thở nhẹ trong lòng.

Một thoáng sau, cô mới mở lời: "Tiểu Á, tuy chị của em đã ra đi, nhưng chị em sẽ luôn ở bên cạnh phù hộ theo dõi em. Chị ấy luôn mong muốn em sống tốt."

"Em biết ạ." Vu Thư Á mỉm cười với Diệp Sơ Dương, không lên tiếng nữa.

Trong lòng Vu Thư Á, sự tồn tại của Vu Vũ Hân không đơn thuần như một người chị, ngược lại đóng vai trò như một người mẹ hơn nhiều.

Vu Thư Á và Vu Vũ Hân là hai trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn Vu Vũ Hân vừa làm việc kiếm tiền vừa giúp đỡ chữa bệnh cho Vu Thư Á. Bây giờ, Vu Vũ Hân ra đi, không khó biết được trái tim của Vu Thư Á đang đau đớn đến dường nào.

Diệp Sơ Dương không ở lâu trong phòng và rời khỏi đó sau một hồi.

Cô biết giờ phút này thứ Vu Thư Á cần nhất là sự yên tĩnh.

Sau khi Diệp Sơ Dương rời khỏi phòng bệnh, đi đến một góc khuất. Và ngay lúc này, nếu có người được mở thiên nhãn như Diệp Sơ Dương chắc chắn phát hiện xung quanh người cô đang có một luồng khí đen vây quanh.

Chỉ là, so với luồng khí đen trên người Tạ Linh Tê và Trình Tử Giai, thì luồng khí vây quanh người Diệp Sơ Dương dịu dàng hơn nhiều.

Dần dần, luồng khí đen đó chuyển biến thành hình dáng của một con người.

Chính là Vu Vũ Hân.

Vu Vũ Hân bay lướt xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương.

Giọng nói của cô có chút trầm khàn, "Cám ơn cô."

"Không cần khách sáo." Diệp Sơ Dương tựa người vào tường, ngước mắt nhìn người phía trước, nhẹ giọng đáp: "Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này, tôi sẽ đưa cô vào vòng luân hồi."

Vu Vũ Hân nghe vậy, bèn gật đầu.

Cô không bao giờ ngờ rằng khi còn sống làm người cô chưa từng gặp được người tốt như Diệp Sơ Dương, vậy mà khi trở thành oán hồn lại gặp được người tốt bụng. Tuy rằng, ông trời thật biết cách trêu ngươi, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Vu Thư Á sớm có vị trí quan trọng trong trái tim của cô, chỉ cần Vu Thư Á được sống khỏe, tất cả những thứ khác cô đều không so đo.

Vu Vũ Hân mỉm cười, "Tôi còn phải đi tìm Trình Tử Giai."

"Ừ." Diệp Sơ Dương gật đầu.

Nói ra thì, ân oán giữa Vu Vũ Hân và Trình Tử Giai không chỉ giới hạn trong việc Trình Tử Giai cướp vai diễn của cô cho Tạ Linh Tê.

Mà sau khi Trình Tử Giai biết rõ hoàn cảnh khó khăn của Vu Vũ Hân, thậm chí còn chà đạp gây phiền phức cho Vu Vũ Hân.

Sau khi Vu Vũ Hân mất đi vai diễn "Mai Phượng Viên" cùng với việc không tìm được tổ đóng phim nào khác, thậm chí từng có ý định bán thân xác để kiếm tiền, nhưng mỗi lần như thế, đều bị Trình Tử Giai phá đám.

Cô không rõ tại sao Trình Tử Giai phải làm như vậy, nhưng cô đã hận Trình Tử Giai.

"Cô có sự tính toán của cô, tôi không nhúng tay vào, tự mình cẩn thận. Trên người Trình Tử Giai vấy máu của biết bao sinh mạng nhưng vẫn sống an ổn đến hiện tại, có thể thấy rõ con người có cô ta không hề đơn giản."

"Tôi sẽ chú ý, và cám ơn cô."

Sau khi Vu Vũ Hân dứt lời, bèn biến mất rời đi.

Diệp Sơ Dương đứng yên tại chỗ vút mi tâm một hồi, cảm thấy mình vẫn nên điều tra một phen tình hình phía Trình Tử Giai.

Nói không chừng sẽ tra ra chuyện gì đó khiến người ta bất ngờ.

Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương không còn do dự liền rút điện thoại ra gọi cho Túc Nhất.

Sau khi dặn dò Túc Nhất một số chuyện, Diệp Sơ Dương trở về đoàn phim.

Cô theo dõi Tạ Linh Tê đang sụp đổ tinh thần, hơi nghiêng đầu.

Vì Vu Vũ Hân tự sát, cho nên dù oán khí của cô có nặng cỡ nào đi chăng nữa vẫn chưa đủ để giết Tạ Linh Tê, đặc biệt khi Vu Vũ Hân có mục tiêu mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.