Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 442



Sau khi nắm rõ tính mạng của Tạ Linh Tê không có gì nguy hiểm, ánh mắt của Diệp Sơ Dương liền chuyển hướng.

"Sơ Dương, đạo diễn nhờ tôi nói với cậu, cả tuần tiếp theo được nghỉ ngơi." Hà Khâm đặt tay lên vai của Diệp Sơ Dương, tâm trạng vui vẻ cười mỉm chi.

Tuy Hà Khâm tham gia phim "Mong em của nhiều năm sau vẫn rực rỡ" mới quen biết với Diệp Sơ Dương, nhưng đại khái do tuổi tác của hai người trạc nhau, và con người của Diệp Sơ Dương vốn dĩ dễ thân quen, nên mối quan hệ của hai người dường như rất tốt đẹp.

Diệp Sơ Dương liếc một phen bờ vai của mình, sau đó mở miệng hỏi: "Sao đột nhiên được nghỉ một tuần vậy?"

Nghe vậy, Hà Khâm chợt cười hê hê, anh ta bĩu môi dè xẻn với Tạ Linh Tê đang ở cách đó không xa, sau đó dùng giọng điệu hóng hớt bảo: "Chẳng phải cũng tại cô ta sao?"

Ngập ngừng đôi lát, Hà Khâm nói tiếp: "Bây giờ cư dân mạng đang bàn tán, nếu vai diễn Mai Phượng Viên vẫn thuộc về Tạ Linh Tê, cho dù bộ phim này có sự góp mặt của cậu và chị Giai Hàm thì họ cũng không ủng hộ một vé nào đâu. Đạo diễn và nhà đầu tư đang sốt vó lên. Vả lại hiện giờ đoàn phim của chúng ta bị cánh nhà báo vây kín ngoài kia, tốt nhất thả chúng ta nghỉ ngơi chứ còn sao nữa."

Nghe sự phân tích của Hà Khâm, Diệp Sơ Dương nheo mắt gật đầu.

Cũng có lý lắm chứ.

"Nhưng mà, người quản lý của tôi bắt gặp cậu trong bệnh viện trước đó. Cậu bị bệnh sao?" Hà Khâm bỗng chuyển chủ đề.

Anh ta chẳng đột nhiên hỏi về vấn đề này đâu.

Chủ yếu vì trên người của Diệp Sơ Dương có mang mùi vị quen thuộc đặc thù…

Mùi sát trùng.

Còn tại sao quen thuộc, chủ yếu do vợ anh ta đang mang thai.

Lúc trước Diệp Sơ Dương bảo anh ta dạo gần đây nên thường xuyên liên hệ vớ vợ của mình, vốn dĩ anh ta không quan tâm cho lắm. Nhưng sau cùng, vợ anh bỗng quăng cho một câu "em có thai rồi".

Có trời mới biết khi nghe được tin sét đánh như vậy, không phải là vui mừng, mà là ngơ ngác.

Đương nhiên, sự ngơ ngác đó liên quan giữa câu nói của Diệp Sơ Dương nói với anh cùng việc vợ anh mang thai.

Cho đến lúc này, anh ta mới hiểu rõ Diệp đại sư quả thật là Diệp đại sư.

Sau khi Diệp Sơ Dương nghe xong câu hỏi của anh ta, một tay chống cằm suy tư, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ sự việc: "Em trai của Vu Vũ Hân đang nằm viện, tôi tới đó thăm cậu ấy."

Vừa dứt lời, Hà Khâm có chút sững sờ.

Anh ta đã suy đoán đủ nguyên do để Diệp Sơ Dương đến bệnh viện, nhưng không ngờ có liên quan với Vu Vũ Hân.

Thời gian tiếp theo đó, Hà Khâm bám víu Diệp Sơ Dương hỏi rõ nguyên nhân kết quả của sự việc này.

Sau đó, Hà Khâm suy nghĩ một phen, mới chốt lời: "Lần sau cậu đi thăm em ấy nhớ dắt tôi theo."

Dù sao thì bây giờ Vu Vũ Hân cũng đã qua đời, để lại một mình Vu Thư Á trên cõi đời này, nghĩ sao cũng thấy không được tốt cho lắm.

Vả lại…

Giúp đỡ người khác mà. Xem như tích đức vậy.

Lời nói của Hà Khâm cực kì nghiêm túc, điều này khiến Diệp Sơ Dương có chút suy tư về vấn đề này.

Và khi Hà Khâm bắt gặp đôi mày nhíu lại của thiếu niên, đột nhiên cười hê hê, sau đó đáp: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao thì hiện giờ tôi đã lên chức bố. Vả lại hai chị em kia tình sâu nghĩa nặng, bây giờ người chị ra đi, phía Vu Thư Á mình giúp được thì giúp thôi."

"Nếu Tạ Linh Tê có suy nghĩ giống anh, thì thật tốt biết mấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.