Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 533



59533.Nói thực lòng, Diệp Sơ Dương thực sự khá bất ngờ khi Diệp Mộ Thành có quan hệ với Evil.

Thành viên của tập đoàn tội phạm Evil có thể nói là phân bố khắp thế giới, khắp các châu lục lớn. Không ngờ bây giờ phân bố cả tới nhà họ Diệp.

Có thể nói khá là hay ho.

Diệp Sơ Dương nghiêng đầu, trước mắt bất giác xuất hiện gương mặt tuấn tú, ôn hòa của Diệp Mộ Thành, gã Diệp Mộ Thành đó chắc không phải là thành viên bình thường.

Con người Diệp Mộ Thành, mặc dù nhìn bề ngoài nhẹ nhàng, lãnh đạm nhưng trong nội tâm cũng là người rất tự phụ.

Người như vậy tuyệt đối không cam tâm tình nguyện khom mình trước người khác.

Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Diệp Tu Bạch gật đầu, ánh mắt thoáng qua ánh sáng thâm thúy.

Đúng như Diệp Sơ Dương nói, Diệp Mộ Thành chắc chắn không thể là thành viên bình thường được, nhưng rốt cuộc anh ta đóng vai trò gì trong Evil, vấn đề này đúng là cần đi sâu nghiền ngẫm.

Hai người vây quanh vấn đề Diệp Mộ Thành nói rất lâu, cuối cùng ta Diệp Sơ Dương bất giác sờ vào túi áo vest của mình, cô sững người, sau đó như thể nghĩ ra điều gì, vội vàng lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra.

Tâm trạng của Diệp Tu Bạch vốn dĩ khi nhìn thấy chiếc hộp trang sức của Diệp Mộ Thành tặng đã vô cùng phức tạp, vậy mà không ngờ lúc này Diệp Sơ Dương lại lấy ra một hộp nữa từ trong túi.

Diệp Tu Bạch: "..."

Lúc này anh thực sự rất muốn đánh người.

Diệp Tu Bạch chìn chằm chặp Diệp Sơ Dương, ngón tay Diệp Sơ Dương khẽ ma sát chiếc hộp, vừa ngẩng đầu lên định nói gì đó thì bắt gặp ngay ánh mắt Diệp Tu Bạch.

Diệp Sơ Dương: "... Hãy cho cháu hai giây giải thích."

"Tôi nghe đây." Diệp Tu Bạch nói.

Nghe vậy Diệp Sơ Dương khẽ gật đầu vô cùng hài lòng, sau đó liền nói: "Chiếc hộp này là quà sinh nhật ba tặng cho cháu."

Quà sinh nhật Diệp Hành Nhiên tặng.

Sau khi nghe thấy mấy từ này, biểu cảm trên mặt Diệp Tu Bạch dường như có biến đổi hơn một chút. Ánh mắt người đàn ông nhìn lên trên chiếc hộp nhỏ, đáy mắt lấp lánh ánh sáng mà Diệp Sơ Dương không hiểu.

Diệp Sơ Dương cũng không để bụng, chỉ mở hộp ra.

Vốn dĩ chiếc hộp trang sức này nhìn rất cũ kĩ, chứng tỏ đồ bên trong được Diệp Hành Nhiên bảo quản từ rất lâu rồi. Bây giờ mở ra, đồ bên trong chắc chắn cũng có niên đại nhất định.

Bên trong là một chiếc lắc tay.

Đó là một chiếc lắc tay hở đầu, bên trên có một vài họa tiết hoa văn bằng vàng, nhìn vừa cổ xưa vừa tôn quý.

Diệp Sơ Dương cầm lắc tay lên xem bên này, ngó bên kia, ánh mắt Diệp Sơ Dương khi nhìn lên lắc tay, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Diệp Tu Bạch nắm lấy tay Diệp Sơ Dương, giọng nói thấp trầm: "Thứ này cậu hãy bảo quản cẩn thận."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền ngẩng đầu nhìn anh: "Rất quan trọng sao?"

"Quan trọng. Trước đây ba cậu coi món đồ này là báu vật, đương nhiên bây giờ cũng vậy." Diệp Tu Bạch nói xong liền liếc nhìn thằng nhóc nhà mình, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nếu như cậu làm mất, ba cậu có thể giết cậu đấy."

Diệp Sơ Dương: "..." Việc này... có đáng sợ quá không?

Thiếu niên bất giác nuốt nước miếng, sau đó bất ngờ nhét lắc tay vào trong tay Diệp Tu Bạch: "Nếu thứ đồ này quan trọng như vậy, hay là chú út giúp cháu bảo quản đi."

Nhỡ sau này làm mất thì cũng có thể nói rằng không liên quan gì tới cô.

Diệp Tu Bạch hoàn toàn có thể đoán được ý của Diệp Sơ Dương, nhìn vào món đồ trong tay trầm ngâm không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.