Sao Cửu thiếu có thể bình tĩnh như vậy khi đã nghe xong kịch bản nhỉ?
Lại còn bình tĩnh được như vậy.
Lúc trước còn chưa biết kịch bản thì một bộ dáng vẫn không biết gì,kết quả giờ lại biến thành như vậy.
Đoạn Kiệt cảm thấy mình càng ngày càng không thể nhìn thấu được Cửu Thiếu nhà mình nữa rồi.
Nửa giờ sau, Diệp Sơ Dương và Đoạn Kiệt đi tới phòng nghỉ của chương trình.
Giờ phút này trong phòng nghỉ đã có mấy người đến rồi.
Jonathan đang xem kịch bản của chương trình thì nghe được âm thanh mở cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng để xem ai đến.
Nhìn người đến là Diệp Sơ Dương, gương mặt tuấn mỹ của Jonathan lộ ra một nụ cười tươi.
Anh ta thả bản kịch bản xuống bàn bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương,sau đó đưa tay ra vỗ vào bả vai của Diệp Sơ Dương cười nói:” Diệp Tử đã lâu không gặp “
Anh nói câu này xong, cũng không đợi Diệp Sơ Dương trả lời mà anh cười nói tiếp:” Cũng không đúng,chúng ta mới gặp gần đây mà “
Diệp Sơ Dương nghe Jonathan nói lời này, nàng liền biết anh ta đang nói chuyện gì.
Thiếu niên dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đào hoa của nàng hiện lên ý cười.
“Anh nói không sai, chính xác gần đây chúng ta đã gặp nhau.”
Nàng nói một câu để khẳng định lại lời của Jonathan.
Hai người nhìn nhau cười trong ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Mặc kệ là Diệp Sơ Dương hay là Jonathan, thì trong lòng hai người đều hiểu rõ bọn họ gặp nhau khi nào.
Chẳng qua là bây giờ đang ở chỗ đông người, không thích hợp để nói đến chuyện của hội đấu giá phi pháp.
Jonathan dẫn Diệp Sơ Dương đến ghế sô pha gần chỗ ngồi của mình, sau đó cầm lấy kịch bản mình vừa ném trên bàn đưa cho Diệp Sơ Dương.
Nói thật, lúc xem cái kịch bản này, nội tâm Jonathan sinh ra một loại ý tưởng làm cho người ta không thể tiếp thu nổi ——
Đó là kịch bản này, không phải là do hai vị đạo diễn Hi Cẩm Thần và Cyril cùng nhau hố bọn họ đi?
Nếu theo kịch bản quỷ dị của chương trình này được thưc hiện hết thì hắn có thể thấy được tỉ lệ người xem cao đến mức nào ……
Tưởng tượng đến điều này, nội tâm Jonathan liền cảm thấy mệt mỏi.
Jonathan một bên đưa kịch bản cho Diệp Sơ Dương,một bên thì càm ràm với đối phương, “Trước kia tôi cũng đã tham gia một chương trình tương tự thế này MC ở đó rất xuất sắc. Nhưng mà cái chương trình đó cũng bị rất nhiều nghệ sĩ khinh thường. Bất quá hiện tại tôi cảm thấy những cái đó chỉ là làm cho nghệ sĩ đến xem, nhưng cái chương trình này thì có vẻ cao hơn một bậc đó.”
Trong lời nói của Jonathan đều tràn đầy cảm giác khinh thường và buồn nôn đối với cái chương trình 《 chuyên soi minh tinh 》 này.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi cong cong khóe miệng, mà mỉm cười.
Nàng chống cằm đem những lời mà Đoạn Kiệt đã nói với nàng nói cho Jonathan.
Về phần tiết mục cuối cùng của chương trình tìm bất ngờ gì đó trên người bọn họ,vấn đề này không nằm trong phạm vi mà Diệp Sơ Dương có thể biết được.
Còn nữa, không phải lát nữa còn có Ngu Nhan Trạch sao?
Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ đem hết kỳ vọng đặt trên người Ngu Nhan Trạch thì tốt rồi.
Jonathan tất nhiên là không biết nụ cười giờ đây của Diệp Sơ Dương có ý nghĩa gì. Hắn chỉ biết là có sự nhắc nhở của Diệp Sơ Dương, thì đại khái hắn không cần phải hổ thẹn.
Jonathan yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, sau đó lấy di động ra, những bức ảnh lộ da thịt xóa không còn một mảnh.
Diệp Sơ Dương lơ đãng liếc mắt nhìn những bức ảnh đó cô chỉ biết im lặng.