Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 73



Liên tiếp mấy ngày sau đó, ngày nào Túc Nhất cũng chủ động dùng nồi cơm điện của Diệp Sơ Dương nấu cơm cho Tam gia nhà anh ta.

Túc Nhất có một đợt nghi ngờ cái nồi cơm điện này có khả năng ẩn chứa bí mật gì đó. Nhưng mấy lần anh ta kiểm tra đều chẳng phát hiện ra cái gì bất thường cả.

Ba ngày sau, giương mắt nhìn dưa muối trong tủ lạnh của Tam gia nhà mình sắp hết sạch, Túc Nhất cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

Tại đoàn làm phim.

Diệp Sơ Dương mặc trên người bộ vest màu trắng, trong tay cầm ly rượu vang nói cười vui vẻ với thanh niên đứng bên cạnh.

“Tạ công tử càng ngày càng xuất sắc.” Thanh niên khẽ cười hàn huyên.

Nghe xong, Tạ Mục Hàm cười nhẹ.

Hai năm rồi, anh ta bò ra từ địa ngục, một lần nữa trở lại thân phận của đại thiếu gia nhà họ Tạ.

Và tất cả những cái này đều phải cảm ơn anh họ của anh.

Đang nghĩ miên man, đột nhiên thị tùng bước tới bên cạnh anh, nghiêng người khẽ nói một câu.

Trong khoảnh khắc đó, nụ cười trên khuôn mặt Tạ Mục Hàm bỗng trở nên cứng đơ, ly rượu vang trong tay anh đột ngột rơi xuống đất, rượu bắn văng tung toé trên tấm thảm màu tối không để lại chút dấu vết nào.

“Cậu nói lại lần nữa xem.” Tạ Mục Hàm đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt vốn thong dong bình thản như vầng trăng sáng trước cơn gió nhẹ bỗng trở nên nhăn nhó. Đôi mắt của chàng trai trẻ tuổi bỗng chốc hằn đỏ những tia máu tựa như ác quỷ.

Thị tùng nhìn thấy Tạ công tử như vậy, sợ hãi khiếp vía bất giác lùi về sau một bước. Sau khi trấn tĩnh lại, tuy trong lòng anh ta không nỡ nhưng vẫn cắn răng nói ra sự thật.

“Đại thiếu gia hy sinh rồi.”

Người ngoài quen gọi Tạ Mục Hàm là Tạ công tử, còn đại thiếu gia lại chính là Tạ Trí Lan, anh họ của Tạ Mục Hàm.

Ánh mắt của Tạ Mục Hàm nhìn trân trân vào thị tùng đang toát mồ hôi hột trước mắt, cũng chẳng biết cứ nhìn như vậy bao lâu anh mới quay phắt người bước đi.

……

“OK.” Từ Đại Lực nhìn thiếu niên trong ống kính rồi làm một động tác OK bằng tay với đối phương.

Diệp Sơ Dương quay xong cảnh này thì mấy ngày sau tạm thời không có cảnh quay của cô nữa. Từ Đại Lực cũng là một đạo diễn biết thông cảm với diễn viên, anh bảo Diệp Sơ Dương thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi vài hôm.

Kết quả là Diệp Sơ Dương vừa về tới khách sạn thu dọn đồ đạc thì cửa phòng liền bị gõ tới tấp.

“Vào đi.” Sau câu nói đó, Diệp Sơ Dương nghe thấy bước chân tiến vào liền ngoảnh đầu lại, cô phát hiện ra người đi tới chính là quản lý của mình, Đoàn Kiệt: “Anh Đoàn, có chuyện gì à?”

“Ừm, Cửu thiếu này, bây giờ cậu định về nhà à?” Đoạn Kiệt sờ lên mũi, trông dáng vẻ có chút chột dạ.

Bản thân Diệp Sơ Dương cũng tự cảm thấy anh ta có gì đó không đúng lắm.

Cô bỏ quần áo trong tay xuống, khoanh tay điềm đạm đứng nhìn anh, nhướng mày lên hỏi: “Sao vậy?”

“Tại vì Túc Nhất không có điện thoại của cậu cho nên nhờ tôi hỏi một tiếng. Nếu tối nay cậu về nhà thì liệu cậu có thể nhân tiện nấu cơm cho Tam gia được không?”

Diệp Sơ Dương: “……”

Cuộc sống của cô bây giờ có lẽ là phải xoay quanh Diệp Tu Bạch rồi.

Cô cạn lời chau mày lại, cuối cùng chỉ có thể xua xua tay: “Em biết rồi. Với cả anh đưa số điện thoại của em cho anh ta đi.”

“Được. Vậy Cửu thiếu à, cậu thu dọn xong rồi nói với tôi một tiếng, tôi bảo người đưa cậu về nhà.”

“Vâng.”

Trong lúc ngồi xe chuyên dụng đi về căn hộ số 9 Cảnh Uyển, Diệp Sơ Dương nhận được một cuộc điện thoại không ngờ gọi tới.

Người gọi điện cho cô là Ôn Phi Vũ, chuyện mà đối phương nhắc tới với cô lại chính là chuyện lần trước hai người nói tới việc đua xe bất hợp pháp.

“Đại sư, ngày kia cậu có rỗi không? Đúng tám giờ tối ngày kia sẽ tiến hành đua xe. Mà tôi còn nghe nói quán quân lần này có phần thưởng đặc biệt nữa đấy.” Ôn Phi Vũ khí thế phừng phừng nói trong điện thoại.

Nghe xong, Diệp Sơ Dương khẽ nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.