Bởi vì đại chiến vạch trần của fans lần này, đạt đến trình độ làm cho Lý Thiến Thiến lần thứ hai phát hỏa tột đỉnh một phen.
Khi Vĩ Hưng biết được tin tức này, sắc mặt đã đen như đít nồi cháy.
Anh nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, tức giận đến muốn hộc máu, “Lý Thiến Thiến cô có phải là người đầu óc không có não không vậy! Cô có biết Diệp Sơ Dương và Nancy là những người không thể chọc vào không?”
Thấy Vĩ Hưng nổi trận lôi đình, Lý Thiến Thiến ngược lại có vẻ phá lệ bình tĩnh.
Cô không thèm để ý ngáp một cái, ánh mắt tùy ý liếc đối phương mọt cái, sau đó là cười lạnh một tiếng, “Như thế nào hả, tôi không phải là đang nói sự thật sao? Xã hội này giờ nói thật cũng không được à? Chúng ta là những người nghèo thì xứng đáng bị bọn người Diệp Sơ Dương chà đạp hả?”
Hiện tại Lý Thiến Thiến vô cùng chán ghét Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên. Chính bản thân cô cũng không biết nguyên nhân là gì.
Có lẽ là do lúc trước ba người cùng nhau đi ra ngoài tìm trái cây, nhưng Mạc Tử Nghiên lại được Diệp Sơ Dương bảo vệ rất chặt, còn cô lại không may mắn gặp hàng loạt xui xẻo như vậy.
Có lẽ là Diệp Sơ Dương đối với cô thờ ơ.
Tất cả những điều này đã khiến tâm trí cô bắt đầu thay đổi.
“Cô....” Nghe Lý Thiến Thiến nói những lời này, Vĩ Hưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì. Một lúc lâu sau, anh mới chậm dãi thở dài một hơi, sau cùng bất đắc dĩ nói nói, “Cô biết rõ đắc tội Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, sau này ở trong giới này sẽ không dễ chịu cho lắm chứ.”
“Có cái gì chứ? Không phải mọi người đều sợ hai người bọn họ đấy chứ?” Lý Thiến Thiến cười nhạo một tiếng, “Khải Trạch bên kia không phải vẫn luôn cùng Cảnh Hoàn bất hòa hay sao? Đến lúc đó theo chân bọn họ không phải là tốt rồi sao?”
Cô vừa nói xong, Vĩ Hưng sửng sốt một chút.
Khải Trạch trong miệng Lý Thiến Thiến là một công ty truyền thông, hàng năm đều xếp dưới Cảnh Hoàn. Những năm gần đây cùng Cảnh Hoàn tranh giành nghệ sĩ đã nảy sinh một số chuyện.
Lúc này bị Lý Thiến Thiến nhắc tới, Vĩ Hưng cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.
Anh nhìn cô gái trước mặt.
Anh từ khi mới vào nghề liền theo Lý Thiến Thiến, lúc này đối phương gặp chuyện như vậy, anh tự nhiên sẽ không từ bỏ cô. Tốt xấu gì nhiều năm cũng có tình cảm. Huống chi, lời nói này của Lý Thiến Thiến cũng có đạo lý.
Trầm tư trong chốc lát, lúc sau Vĩ Hưng ý bảo Lý Thiến Thiến một chút, nói “Cô mấy ngày này an phận một chút đi. Tôi đi tới Khải Trạch bên kia nói chuyện, nếu đối phương nguyện ý tiếp nhận chúng ta, thì đấy chính là kết quả không thể tốt hơn được nữa.”
Câu này nói xong thì ngày hôm sau, trên weibo của truyền thông Khải Trạch liền có một thông báo ------
Đại khái ý tứ chính là chúc mừng Lý Thiến Thiến đã ký hợp đồng trở thành nghệ sỹ của nhà mình.
Diệp Sơ Dương đối với chuyện này không chút nào cảm kích, giờ phút này cô đang ở trong ngục giam riêng nơi giam giữ hai nhà sư kia.
Túc Ngũ trực tiếp đem người đưa tới quân bộ, cuối cùng được Mạc Đình Xuyên an bài nơi giam giữ hai nhà sư này.
Giờ phút này, chỉ có Mạc Đình Xuyên là đáng tin tưởng, trong nhà giam Diệp Sơ Dương khoanh tay nhìn đầu hai nhà sư, nhẹ nhàng nói, “Hai người này đã ở đây một thời gian, nhưng chúng tôi đều không có chất vấn, hiện tại liền giao cho anh.”
Dừng một chút, Mạc Đình Xuyên lại nói, “Hy vọng cậu có thể hỏi ra một vài thứ hữu dụng.”
Rốt cuộc chuyện này cũng có liên quan đến quân đội, Mạc Đình Xuyên càng chú ý.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết ý đối phương là gì, nhếch nhếch miệng cười nói, “Tôi cũng hy vọng vậy.” Cô vẫy vẫy tay với Mạc Đình Xuyên, ý tứ này hiển nhiên chính là đuổi người đi rồi.
Mấy quan nhân bên cạnh thấy thế, khóe môi không khỏi cười mỉm một chút.