"Chẳng qua chỉ là một tấm thiệp mời của chính phủ nước M thôi, tập đoàn Diệp Thị lớn như vậy không có lấy một tấm sao?"
"Aizz, nói vậy là không đúng rồi." Diệp Sơ Dương thong dong dựa trên xe, lời nói ra thì rất nghiêm túc: "Người như tôi không có ưu điểm gì cả, chỉ là thích tự lực cánh sinh."
"Tự lực cánh sinh đấy, anh biết không? Thiệp mời là người ta cho Tam gia nhà chúng tôi, còn tôi ấy à, tôi tự kiếm, anh nói có đúng không?"
Dù sao thì ý của Diệp Sơ Dương cũng rất rõ ràng, mặc xác bây phí lời, thiệp mời nhất định phải giao ra.
"Cậu..." Giám đốc Dương lúc này đã không biết nên nói sao với Diệp Sơ Dương nữa. Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng nghiến răng nói: "Biết rồi, đợi lát nữa sẽ đưa cho cậu."
Nói xong, giám đốc Dương cuối cùng cũng bỏ đi.
Anh ta cảm thấy rằng nếu mình ở đây thêm hai giây nữa thôi chắc chắn sẽ tức chết.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ, nhìn bóng người tức giận đùng đùng bỏ đi, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn một chút.
Giám đốc Dương này muốn lí sự thắng cô? Sao có thể chứ. Dù gì Diệp Sơ Dương cô làm nghề bói toán kiêm xem phong thủy là dựa vào bản lĩnh và một cái miệng biết ăn nói.
Tới một người phụ trách bé tẹo mà cũng không nói lại được thì thật mất thể diện.
***
Sau khi người phụ trách của Cra rời đi, nhóm người cũng bắt đầu nhốn nháo.
Ôn Phi Vũ khó khăn lắm cuối cùng mới có thể len lỏi qua đám đông tới bên cạnh đại sư nhà mình. Tuy nhiên, vừa định lên tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương đáng sợ của Diệp Tu Bạch, Ôn Phi Vũ lập tức nhớ tới thân phận của đại sư nhà mình.
Biểu cảm trên mặt người thanh niên cứng đơ, ngoái đầu nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của anh, sau đó thản nhiên khoác tay lên vai anh, nói: "Ôn Phi Vũ, anh về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với chú ấy."
"Chú ấy" chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Ôn Phi Vũ thận trọng gật đầu, lại thận trọng quay người bước đi.
Chỉ một lát, nơi này chỉ còn lại nhóm người Diệp Sơ Dương.
Diệp Tu Bạch lạnh nhạt dặn dò Túc Nhất: "Cậu lái xe của Cửu thiếu về số 9 Cảnh Uyển."
"Vâng." Túc Nhất gật đầu đáp, trong lòng biết rằng Tam gia và Cửu thiếu đang có điều riêng tư tâm sự, anh lập tức nháy mắt ra hiệu cho Túc Thất, sau đó hai người lái xe rời đi.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch bước lên một chiếc Bentley màu đen.
Người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ cúi mắt nhìn thiếu niên đang dựa người trên ghế xe, ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt: "Tại sao lại nói những lời như vậy?"
Người thông minh như Diệp Sơ Dương, vừa nghe đã hiểu ngay được ý của Diệp Tu Bạch.
Cô từ từ ngồi thẳng lưng, giọng nói chậm rãi: "Đường Trường Long, mọi người không được động vào."
"Khu đất đó là do ông cậu dặn dò, nhất định phải di chuyển mộ tổ của nhà họ Diệp tới đây." Diệp Tu Bạch đại khái nói rõ lí do tại sao Diệp Thị nhất định phải lấy được khu đất này.
Diệp Sơ Dương bất ngờ bật cười: "Vậy thì ngày mai Diệp Thị sẽ tiêu tùng."
"Giải thích."
"Dãy núi chính của đường Trường Long chính là long mạch lớn nhất Đế Đô, không được phá hoại." Diệp Sơ Dương lên tiếng, "Nếu không nhà họ Diệp sẽ bị trời phạt."
"Cậu cho rằng tôi sẽ tin những điều này sao?" Diệp Tu Bạch lập tức cau mày.
Nghe vậy thiếu niên chớp chớp mắt, nhún vai: "Chú tin hay không thì liên quan gì tới cháu? Dù sao cháu cũng đã nói vậy rồi, chú cũng chả làm gì được."
"..."
Đây chắc là lần đầu tiên trong đời, Diệp Tu Bạch bị chặn họng không nói lên lời.