Chắc là do bị Diệp Sơ Dương chặn họng không còn gì để nói, đoạn đường sau đó, Diệp Tu Bạch trầm ngâm không nói gì.
Mặc dù Diệp Sơ Dương cho rằng đối phương vốn dĩ không thích nói chuyện.
Sau khi về tới số 9 Cảnh Uyển, Diệp Sơ Dương bước xuống xe trước, tới trước cửa nhà mình, mở cửa, bước vào.
Có điều khi cô bước vào nhà, định đóng cửa lại, Diệp Tu Bạch sau lưng không biết cũng bước vào từ bao giờ.
Năm ngón tay với các đốt ngón tay rõ ràng của anh giữ chặt lấy cổ tay trắng ngần của người thiếu niên, kéo mạnh một cái, đè thiếu niên lên tường bên cạnh cửa.
Đè?
Cô bị đè rồi?
Diệp Sơ Dương ngây người nhìn gương mặt tuấn tú cận kề trước mắt. Vì quá gần, cô có thể nhìn thấy hàng lông minh đen nhánh như lông phượng của anh vừa dài vừa dày.
Cô chớp chớp mắt, không hề do dự, giơ chân, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Diệp Tu Bạch.
Tốc độ của Diệp Sơ Dương rất nhanh, nhưng Diệp Tu Bạch còn nhanh hơn.
Người anh lùi nhanh lại sau, tay kéo mạnh cổ tay đối phương, thiếu niên bị anh quăng qua một bên.
Cô xuýt xoa một tiếng, ngẩng đầu giận dữ nhìn người đàn ông kia: "Chú bị khùng sao?"
Đang yên đang lành muốn đánh nhau?
Thiếu niên ôm mông bị ngã đứng dậy khỏi nền nhà lạnh lẽo, người còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Diệp Sơ Dương, từ khi nào cậu biết nhiều thứ như vậy, hửm?"
Chữ cuối cùng hơi nhấn mạnh, có chút khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
"Xem phong thủy, đua xe, võ thuật, cậu còn biết gì nữa? Cửu thiếu vô dụng của nhà họ Diệp chúng ta." Đôi mắt phượng hẹp dài của Diệp Tu Bạch thăm thẳm như biển sâu, u tối, tĩnh lặng và nguy hiểm.
Diệp Sơ Dương sớm đã biết mình làm vậy sẽ khiến đối phương chú ý, huống hồ cô căn bản chả quan tâm.
Cô dựa vào sô pha sau lưng, giọng nói bỗng trở nên thờ ơ: "Cháu biết rất nhiều thứ, chú út có muốn từ từ khám phá không? Nói một lúc cho chú biết hết thì chả còn gì thú vị nữa."
"Diệp Sơ Dương, đừng giả bộ ngu ngơ trước mặt tôi."
"Không giả bộ, cháu nghiêm túc." Thiếu niên xòe hai tay ra, bất ngờ đứng thẳng dậy ghé sát lại gần anh. Khoảng cách khá giống với khoảng cách vừa nãy Diệp Tu Bạch làm với cô, cô khẽ mỉm cười, hỏi: "Nể mặt hôm nay cháu giành lấy vinh quang cho Diệp Thị, chi bằng chú út hãy sống dai hơn, ngồi trên vị trí người cầm quyền Diệp gia lâu hơn một chút!"
Diệp Tu Bạch nghe vậy khẽ nheo mắt lại.
Trong ấn tượng của anh, đứa cháu này thực sự không ra gì. Nhát gan sợ phiền phức, lại còn ảo tưởng thoát ly gia tộc, dựa vào bản lĩnh của bản thân để sống. Trước đây, Diệp Tu Bạch rất xem thường người như Diệp Sơ Dương.
Nhưng dần dần, anh phát hiện có điểm bất thường.
Diệp Sơ Dương không còn là Diệp Sơ Dương của trước đây nữa.
Cô thản nhiên, tự tại thậm chí là ngông cuồng nhưng không dựa vào gia tộc, chỉ dựa vào chính bản thân mình.
Nếu như đây mới là bộ mặt thật của cô, vậy thì anh thừa nhận trước đây anh mắt mù.
Anh thậm chí từng suy nghĩ xem tại sao Diệp Sơ Dương lại bất ngờ thay đổi như vậy, sau đó anh rút ra một kết luận...
Diệp Sơ Dương lấy lí do tự lực cánh sinh để thoát khỏi phân tranh gia tộc, bây giờ cô mười tám tuổi rồi, tới lúc về thừa kế nhà họ Diệp rồi.
Mấy năm qua, mấy đưa con trai con gái của anh trai anh không ngừng đấu đá, nhưng lại quên bẵng đi người thừa kế danh ngôn chính thuận vẫn sống bình an.