Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 92



"Đế Đô tại sao trở thành Đế Đô, tại sao có thể trở thành mảnh đất phồn thịnh nhất của nước Z. Có liên quan với long mạch ở nơi đây. Nếu phá vỡ long mạch, đến lúc đó gặp xui xẻo không chỉ có nhà họ Diệp đâu." Diệp Sơ Dương chậm rãi lên tiếng, "Chú út có nghe thấy tiếng động gì chưa?"

"Ừ?"

"Tiếng nước." Thiếu niên giơ tay chỉ về nơi phương xa.

Thuận theo ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của thiếu niên nhìn sang đó, Diệp Tu Bạch lờ mờ nhìn thấy màu nước, nhưng không rõ rệt cho lắm.

Đường Trường Long trước kia từng được đào xới thành khu suối nước nóng nhân tạo, nhà thầu vốn dĩ định thiết kế chỗ này thành nơi tắm suối nước nóng, nhưng không biết tại sao, chỉ động thổ được một chỗ liền ngừng lại, thậm chí chuyển bán mảnh đất này luôn.

Sau này, được Cra tiếp nhận, thiết kế thành đường đua.

Liên quan đến những thứ này, Diệp Tu Bạch đều biết rõ.

Nhưng mà, anh không hiểu rõ ý nghĩa của Diệp Sơ Dương.

"Hồi xưa có một câu như thế này, chọn mộ phần phải lắng nghe dòng nước chảy, sẽ ảnh hưởng tới sự thịnh vượng của con cháu, nước chảy cuốn trôi hết tài sản, thảm họa khốc liệt đổ xuống đầu." Diệp Sơ Dương quay người, hơi nhướng mày với Diệp Tu Bạch, trên khuôn mặt trắng trẻo tinh tế lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Cho nên, vừa phá hoại long mạch, vừa chọn chỗ có dòng nước chảy, đa phần là Ngô lão cố ý rồi."

Những chuyện này, Diệp Sơ Dương dám chắc Ngô lão biết rõ. Dù sao thì đối phương cũng từng làm việc trong chính phủ, nếu không có những bản lĩnh như vậy, thì còn làm ăn kiểu gì nữa.

Cho nên…

"Chú út nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, thì đi điều tra Ngô lão kia đi."

Dứt lời, Diệp Sơ Dương phủi phủi tay, quay lưng đi tới một chiếc xe bên cạnh, "Gió thổi mạnh như vậy, sắp thổi thành kẻ khùng luôn rồi, mau đi thôi."

Trên đường về, Túc Nhất có chút tò mò hỏi nhỏ, "Cửu thiếu, sao cậu biết nhiều thế?"

Nói thật lòng thì Túc Nhất thật cảm thấy bản thân có chút bái phục Cửu thiếu nhà bọn họ rồi đó.

Hình như bắt đầu vào bữa cơm tối nào đó, lại trải qua cuộc đua xe của ngày hôm qua, cộng thêm huyền học quái luận của ngày hôm nay, quả thật khiến anh ta muốn quỳ xuống bái lạy.

Diệp Sơ Dương ngồi ở ghế sau, bây giờ nghe đối phương hỏi như vậy, mở mắt ra, uể oải đáp, "Xem nhiều sách lặt vặt thì sẽ biết thôi. Sao nào, anh cũng có hứng thú sao?"

"Tôi thật sự muốn biết Cửu thiếu có biết xem tướng mặt không?" Đối với điều này, Túc Nhất thực sự rất tò mò.

Nhớ khi xưa anh báo cáo với Tam gia nhà mình vào lúc Cửu thiếu đi ra ngoài mở sạp coi bói, thì anh đã nghĩ…

Cửu thiếu lừa gạt che mắt người khác như vậy có bị người ta đánh chết không.

Nhưng mà, những việc sau này hình như có chút khác biệt so với suy nghĩ của anh ta.

Cửu thiếu của bọn họ chẳng những không bị nhà họ Ôn đánh chết, thậm chí còn được nhà họ Ôn nâng như trứng hứng như hoa, chỉ thiếu điều lập bàn thờ trong nhà cúng mỗi ngày.

"Biết chút ít, sao nào, muốn tôi xem tướng mặt cho anh à?" Thần sắc uể oải của Diệp Sơ Dương lúc này trở nên dí dỏm, cô ngồi thẳng người, hơi ghé đầu qua đó.

Nhìn chăm chú Túc Nhất được một hồi, cười nheo mắt nói, "Muốn nghe không?"

"Muốn." Túc Nhất nghiêm túc gật đầu. Tin hay không khoan bàn tới, anh chỉ đơn thuần tò mò muốn biết.

Nghe được câu trả lời của đối phương, Diệp Sơ Dương sờ cằm nói, "Tướng mặt khá tốt, xem ra chú út của tôi đối với anh hơi bị tốt." Vừa nói, Diệp Sơ Dương vừa nheo mắt, nói tiếp, "Từ nhỏ mất mẹ, bị cha đánh đập, rời nhà ra đi, lúc đường cùng gặp quý nhân phù trợ, từ đó đi theo bên cạnh người đó ăn sung mặc sướng, không sai."

Vị quý nhân này là ai, thì không cần suy nghĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.