Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 11



Bắt đầu từ hôm nay, Lục Văn Bân thực sự đã trở lại làm việc tại Lục thị, đồng thời tích cực nghĩ cách giải quyết vấn đề liên quan đến nguồn vốn, thậm chí, bận đến mức ngủ lại ở công ty.

Chỉ là những kế hoạch và suy nghĩ của anh, chưa bao giờ nói cho Vân Khuynh.

Một ngày sau tuần đầu tiên của tháng, Lục Văn Bân lại chủ động đến văn phòng Vân Khuynh tìm cô.

Anh ta lướt mắt nhìn Vân Khuynh hai cái, nói: “Vân Khuynh, em nhanh chóng đi trang điểm lại, anh dẫn em đi gặp một người, em và người ấy cố gắng nói chuyện tử tế với nhau, nếu đàm phán tốt, sẽ mang lại nguồn viện trợ lớn cho Lục Thị.”

Vân Khuynh có chút nghi hoặc, là người nào mà có thể giúp đỡ cho Lục Thị? Tại sao lại bảo cô đi bàn bạc? Còn phải trang điểm lại?

Nhưng nếu đã là yêu cầu của anh, cô vẫn cứ gật đầu chấp nhận.

Sau năm phút, tại văn phòng Tổng Giám Đốc.

Khi Vân Khuynh và Lục Văn Bân bước vào, đã có một người đàn ông ngồi đợi trên ghế sofa.

Người này tuổi tầm 50, cái bụng thì bự, trên mặt nở một nụ cười giả tạo, Vân Khuynh vừa bước vào, hai đôi mắt híp của hắn cứ nhìn chằm chằm lên người cô, dò xét không chút nghi kỵ gì, làm cho Vân Khuynh phải khẽ nhướng mày lên, rất là không thoải mái.

“Vân Khuynh, đây là Phó chủ tịch Ngô Đức Nhân, liên quan đến việc Lục Thị cần vay tiền ngân hàng, em trực tiếp bàn với Ngô phó chủ tịch nhé!” Lục Văn Bân nói, sau đó đẩy Vân Khuynh đến trước mặt Ngô Đức Nhân.

Đồng thời, nhìn Ngô Đức Nhân giới thiệu: “Chủ tịch Ngô, Vân Khuynh là người đàn bà tôi mới cưới, cũng là người trẻ tuổi nhất của Lôi Thị chúng tôi, là người đàn bà xinh đẹp nhất, tôi bảo cô ấy đến để bàn chuyện hợp tác với ông, phần thành ý này, ông coi như tin tưởng rồi chứ?”

“Thì ra đây là tân phu nhân của Lục Tổng, quả nhiên vừa xinh đẹp lại vừa phóng khoáng! Lục Tổng phúc khí không nhỏ đó!” Ngô Đức Nhân chủ động đưa tay ra, Vân Khuynh chỉ còn cách đưa tay ra đáp lại.

Chỉ đơn giản là nắm một lúc rồi rút lại, không ngờ Ngô Đức Nhân đó lại cứ nắm tay cô không chịu buông.

Ông ta nắm rất chặt, Vân Khuynh rút ra mấy lần cũng không được, liền hướng mắt nhìn Lục Văn Bân cầu cứu.

Nhưng lại nghe Lục Văn Bân nói: “Vậy Vân Khuynh, em cứ vui vẻ mà bàn chuyện với Ngô chủ tịch, nếu ở đây không đủ sáng, văn phòng anh còn có một phòng nữa.” Câu nói này, rõ ràng là có ý đồ.

Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi.

Khi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

“Ngô chủ tịch, xin ông...buông tay ra!”

Vân Khuynh không ngốc, có thể thấy người tên Ngô Phó chủ tịch này là một lão già háo sắc!

Chỉ là, Lục Văn Bân lại sắp cô và Ngô Đức Nhân đơn độc ở chung với nhau là có ý đồ gì?

Chả lẽ...

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Vân Khuynh trầm lặng đau đớn, sống lưng có cảm giác lạnh đến tê cứng!

Cuộc hôn nhân của cô và Lục Văn Bân, là Lục Văn Bân chủ động cầu hôn cô, lại được tác thành bởi cha mẹ hai bên, cho dù trước khi kết hôn cô không hiểu nhiều về con người Lục Văn Bân, nhưng trong mắt cô, Lục Văn Bân cũng được xem là quân tử, mà cô, không mong cầu cuộc đời này có một tình yêu oanh liệt mặn nồng, chỉ cần một cuộc hôn nhân bình yên là đủ.

Cho nên, cô gả cho anh.

Cuộc sống sau hôn nhân tệ hơn những gì cô tưởng, chồng cô ra nước ngoài điều trị, không thấy bóng dáng anh ta đâu. Mẹ chồng thì đổi sắc mặt, đối với cô vô cùng hà khắc, đến cả người giúp việc cũng không tôn trọng cô, còn có Lục Thị một đống hỗn loạn cần cô thu dọn tàn cuộc...

Những điều này cô đều nhẫn nhịn.

Nhưng sao Lục Văn Bân rõ ràng biết rằng Ngô Đức Nhân con người này là lão già háo sắc, lại có thể đẩy cô ra trước mặt con quỷ già háo sắc này.

Chẳng lẽ anh ta muốn hy sinh cô để đổi lấy tiền sao?

Không! Không thể như thế được, cô vừa kết hôn với Lục Văn Bân mà, sao anh ta có thể làm thế với cô.

“Ngô Chủ tịch, ngại quá, tôi nhớ ra, tôi còn có chút việc cần về xử lý trước, ông ngồi một lát nhé!” Vân Khuynh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay của Ngô Đức Nhân, muốn rời khỏi đó.

Cô muốn đi hỏi Lục Văn Bân, sao lại làm như vậy!

Nhưng cô vừa đi một bước, tên Ngô Đức Nhân đã đứng dậy, ôm lấy eo cô: “Lục phu nhân, đừng làm bộ nữa, Lục Tổng đã tặng cô cho tôi, tôi và Lục Tổng đã bàn hết rồi, chỉ cần anh ta tặng tôi một đại mỹ nhân, tôi hứa sẽ cho Lôi Thị vay 50 triệu! Không ngờ anh ta lại nỡ để vợ mình ngủ với tôi, hahaha, lần này, thật là lời to rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.