Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 113



Vân Khuynh cho rằng, Vương Bưu tham tiền, dùng tiền là có thể làm lung lay hắn!

Ai ngờ, Vương Bưu lại nói: “Vân Khuynh tiểu thư, Vương Bưu tôi đúng là người thấy tiền sáng mắt, nhưng mà, cô biết tại sao tôi lăn lộn trên đường mấy chục năm, chuyện giết người phóng hỏa làm qua không ít, lại vì sao vẫn luôn không bị bắt không?”

“Tại sao?” Vân Khuynh theo bản năng hỏi.

“Bởi vì tôi giữ phép tắc!” Vương Bưu nói: “Tôi yêu tiền nhưng không tham tiền, đồng ý một chuyện làm ăn, sẽ không đổi ý! Cứ như vậy, người mời tôi làm việc sẽ bảo vệ tôi...... Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tôi và các anh em làm việc sạch sẽ, lưu loát, sau việc, cảnh sát cũng tìm không thấy chứng cứ!”

Trong lòng Vân Khuynh một trận lạnh lẽo.

Những người này, rõ ràng những bọn xấu lòng dạ hiểm độc, tham của lợi, vẫn còn làm ra bộ người nói phép tắc gì đó!

“Vậy anh có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ai muốn hại tôi như thế không?” Vân Khuynh lại hỏi.

“Cái này...... Người mua ngược lại không có nói là không thể nói,” Vương Bưu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi có thể nói cho cô biết, người muốn hủy cô, chính là mẹ chồng trước kia của cô Cao Thúy Lan Cao phu nhân!

Không gạt cô, tôi và Cao phu nhân là người quen cũ, trước kia cũng thường xuyên giúp bà ta đối phó những người phụ nữ mà chồng bà ta bao nuôi bên ngoài, sau đó tuổi tác bà ta ngày càng lớn, chồng bà ta bao nuôi phụ nữ cũng ngày càng nhiều, bà ta đối phó không hết, cũng không còn tâm tư đó.

Tôi còn tưởng rằng bà ta biến thành người tốt chứ, không ngờ tới, lại bắt đầu hại nàng dâu trước kia của mình! Cũng là chính cô đắc tội với bà ta......Được rồi, chuyện phiếm nói xong rồi, cô tự mình trở về, hay là để anh em của tôi kéo cô về?”

Thì ra là Cao Thúy Lan!

Trước đó cô cũng có nghĩ đến bà ta, bà già đó thật sự là quá điên rồ, cũng đã bị ông xã và tiểu tam đuổi ra khỏi nhà rồi, lại còn nghĩ cách hại cô thế nào!

“Anh Vương, Cao Thúy Lan chắc không bảo anh chơi chết tôi nhỉ? Nhiều nhất làm tôi nửa tàn phế?” Não của Vân Khuynh hoạt động nhanh chóng, vẫn cố tình thuyết phục Vương Bưu từ phương diện khác: “Thế nhưng tôi tự nhiên thành phế nhân, vị hôn phu của tôi không thể nào không truy cứu, đến lúc đó lỡ như chuyện bị lộ ra, cảnh sát tìm tới cửa, anh cảm thấy Cao Thúy Lan sẽ còn giống như lúc trước bảo vệ anh không?”

Tôi có thể nói cho anh biết, Lục gia lập tức sẽ xong đời, loại độc phụ ích kỷ tư lợi như Cao Thúy Lan, căn bản không thể nào thay anh gánh chuyện này!”

“Lục gia sắp xong đời? Ha ha ha cho dù cô muốn tìm cớ, cũng phải tìm cái cớ hay hơn một chút chứ, Lục gia là gia đình giàu có nhất nhì trong Vinh Thành!” Gả bên cạnh không tin tưởng chút nào, còn nói: “Hơn nữa, tao còn biết, Lục gia năm ngoái vừa nhận một hạng mục lớn của nước ngoài, nghe nói nếu bắt tay vào làm, sẽ kiếm được một số tiền nhiều đến đếm không hết......”

“Không sai, chính là hạng mục này!” Vân Khuynh cắt lời gã đó, rất nghiêm túc nói: “Hạng mục này quá lớn, với tài lực của Lục gia, căn bản không thể làm, lập tức sẽ bị hạng mục này lôi chết! Anh Vương nói không sai, tôi cũng là người trên thương trường, không ai rõ hơn tôi, Vinh Thành nào có nhiều phú hào như vậy, ngoại trừ Giang gia có ngân hàng tư nhân và một vài phú hào ẩn danh, những người trưng diện càng lộng lẫy, thiếu nợ càng nhiều!

Lục gia cũng là bởi vì thiếu ngân hàng quá nhiều tiền, trước đó khủng hoảng kinh tế, mới không có ngân hàng nào chịu cho mượn tiền tiếp, sau khi tôi và Lục Văn Bân ly hôn, Lục gia bồi thường cho tôi một khoản tiền, không thể không đem đồ cưới của Dương Liễu bù vào, nếu không, bọn họ ngay cả sự hào nhoáng ở bên ngoài cũng không thể duy trì!

Hơn nữa, đã có người bắt đầu ra tay với Lục gia, các ngươi không tin, thì chờ xem thử, nhanh nhất một tuần, chậm nhất một tháng, Lục gia sẽ bị xoá tên trên bảng danh sách các phú hào! Cao Thúy Lan sẽ trở thành người mà ngay cả ăn xin bên đường cũng không bằng! Đến lúc đó, Cao Thúy Lan ngay cả mình cũng không lo nổi, sao có thể sẽ bảo vệ cho anh, bảo vệ các người chứ?!

Vương Bưu nhíu mày, lời của Vân Khuynh, thật sự có chút không giống như đang nói dối, so với tham tiền, hắn đương nhiên càng sợ chết.

Chết rồi thì cái gì cũng không còn, còn cần tiền làm gì?

Đạo lý này, hắn hiểu hơn ai khác.

Thế nhưng vụ giao dịch này, hắn cũng đã nhận rồi, nếu không làm, không kiếm được năm ngàn vạn đó cũng không phải là chuyện lớn gì, còn có thể lừa nhiều tiền hơn từ Vân Khuynh, chỉ là lỡ như tin tức truyền đi, danh tiếng làm việc của hắn bị hủy, sau này ai còn tìm hắn giao dịch nữa đây?

Thấy đại ca do dự, một gã đàn ông nói: “Đừng nghe người phụ nữ này nói hươu nói vượn, lạc đà gầy chết còn lớn hơn ngựa mà, Lục gia nào dễ dàng thất bại như vậy? Em thấy nhất định là người phụ nữ này đang giở trò! Loại phụ nữ này trên thương trường nhiều nhất là mưu kế, đại ca! Chúng ta nhiều người thế này, nếu để cho một người phụ nữ dăm ba câu liền dọa cho sợ, truyền ra ngoài còn không bị người đời cười rụng răng sao?

Hơn nữa, các anh em đi theo đại ca nhiều năm như thế, sợ qua cái gì chứ, thịt đưa đến miệng, nào có đạo lý không ăn? Hôm nay có chuyện vui sướng thì hôm nay phải vui sướng, ngày mai thật sự bị thất bại, cũng không hối hận đã hưởng thụ qua trước một lần!”

Lời này, Vương Bưu thích nghe nhất, lập tức sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, lão tử lăn lộn trên giang hồ lâu như thế, vụ làm ăn đã hứa sẽ không có chuyện làm không được, làm đi!”

Hắn chỉ vào Vân Khuynh: “Lôi cô ta về phòng đi, tối nay, ta sẽ để các anh em đều sướng cho đã!

Những gã đàn ông kia lập tức vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt của mỗi người đều rơi trên người Vân Khuynh, đều mang theo đầy dục vọng, giống như muốn dùng lưỡi dao trong con mắt lột sạch cô vậy.

Thấy bọn xấu lại lần nữa tới gần cô, Vân Khuynh vội hô to: “Vương Bưu, ngươi không thể đối xử với với ta như vậy, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, cho dù các ngươi không quan tâm chuyện Lục gia có xong đời hay không, chẳng lẽ các ngươi không sợ vị hôn phu của ta sẽ tìm các ngươi báo thù sao? Anh ấy rất yêu ta, nếu như các ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, anh ấy nhất định sẽ giúp ta báo thù!”

“Cô nói Hoắc Nhất Hàng? Lão tử cũng không để hắn vào mắt, năm đó mẹ của hắn ngay cả tài sản của nhà mình tài sản và của công ty đều giữ không được, để Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương cướp mất, cho dù bây giờ trở về, có một chút vốn liếng, cũng chưa chắc đánh thắng Lục gia!

Vân Khuynh, đừng có tìm cách thuyết phục tôi nữa, chuyện tôi quyết định rồi, sẽ không thay đổi, nếu như cô không chịu nghe lời, vậy tôi cũng chỉ có thể để cô chịu chút khổ! Cường Tử, Béo, lập tức bắt lấy nhỏ này, nhét đồ vô miệng cô ta, phiền chết được!”

Vương Bưu quét mắt qua Vân Khuynh, thấy thần sắc cô nghiêm nghị, trong lòng ít nhiều có chút kiêng kị, lại bổ sung vài câu: “Cô giảo hoạt như thế, tôi thấy khỏi chờ nữa, Tiểu Khải, mày đi lấy máy ảnh, các ngươi muốn ăn mặn, thì bây giờ làm một lần trong sân đi! Đều lên cho tao, ai bắt lấy cô ta trước thì người đó làm trước!”

Lời vừa thốt ra, đôi mắt của những tên đàn ông đó đều sáng lên, như bị điên vậy hướng về phía Vân Khuynh mà vây lại.

“Đừng qua đây, các ngươi đừng qua đây, đừng ép ta! Ta chết cũng không thể nào chấp nhận sự vũ nhục của các ngươi, nếu như các ngươi còn dám qua đây, ta...... Ta sẽ đập đầu chết!” Vân Khuynh nhìn thoáng qua bức tường rắn chắc bên cạnh, máu trong người giống như bị đông lại, có ý muốn chết!

Vừa rồi, lúc cô và bọn người Vương Bưu nói xong, luôn đem giấu tay ở phía sau, vụng trộm khởi động máy.

Điện thoại mặc dù không còn pin, nhưng khởi động lại máy phải 30 giây mới có thể tắt máy, mặc dù không đủ cho cô làm quá nhiều động tác, một nút gửi đi một tin “sos” vẫn làm được, số điện thoại vừa mới đổi mới, trong danh bạ tạm thời chỉ có Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Thành Quân, Tống Tây Hoa ba người.

Chỉ cần một người trong đó nhận được tin nhắn, nhất định sẽ nghĩ cách định vị địa chỉ của nơi này, sau đó tới cứu cô.

Cô cố gắng kéo dài thời gian thì sẽ có cơ hội được cứu.

Thế nhưng không ngờ tới, Vương Bưu căn bản cũng không cho cô kéo dài cơ hội!

Cô không sợ chết, nhưng rất không cam tâm, cô còn không chưa giúp bà nội báo thù, còn chưa dựng lại Vân thị, còn chưa bắt những người từng tổn thương cô trả cái giá nên trả, còn chưa...... trả ơn Hoắc Nhất Hàng đã đối xử tốt với cô!

Nếu cứ như vậy mà chết, chết trong tay một đám luu manh, ngay cả thi thể cũng trở nên khó coi đến vậy, sẽ chỉ khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng!

Cô rất hận! Tại sao ông trời luôn nhiều lần đối xử tàn nhẫn với cô như thế?

Nhưng nếu phải bị vũ nhục như thế, chi bằng cô sạch sẽ mà rời khỏi thế giới này!

“Chết cũng không chịu? Vân Khuynh tiểu thư, cô tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, người xưa nói rất hay, chết tử tế không bằng còn sống! Hơn nữa chúng tôi cũng đâu bảo cô chết, thật ra cô cũng là người đã kết hôn, giữa nam nữ chẳng phải có qua chuyện như vậy sao? Cô có thể cùng Lục Văn Bân, Hoắc Nhất Hàng lên giường, sao lại không thể cùng chúng tôi lên giường chứ, đàn ông, chẳng phải đều giống nhau, chỉ cần cô mở hai cái đùi ra hưởng thụ là được rồi!”

“Lời này của Cường Tử nói quá hay, người đẹp, cô xinh đẹp thế này, chết rất đáng tiếc, cô yên tâm, kỹ thuật của bọn anh đều từng thân trải qua trăm trận, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan lát nữa sẽ khiến cô dễ chịu......”

“Tụi mày nói nhiều với cô ta như thế làm gì? Cô ta đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, tao sắp nhịn hết nổi rồi, nhìn xem làn da mềm mịn này, chân dài như vậy, làm lên nhất định rất thích!”

“Vậy còn đợi gì, đại ca nói, ai bắt được trước thì người đó lên trước! Tốc độ của tụi bây chậm vậy, vậy thì tao trước...... Lời này chưa nói xong, gã lùn bỉ ổi trên mặt mọc đầy sẹo mụn đã không kịp chờ đợi nhào về phía Vân Khuynh.

Vội Khuynh vội né tránh!

Gã lùn bỉ ổi đó vồ hụt, ngã sấp mặt, liền bị tất cả mọi người chế giễu.

Khuôn mặt hắn đều đỏ lên, vội bò dậy, lại một lần nữa bổ nhào tới chỗ Vân Khuynh.

Bọn lưu manh này cũng không nóng vội nữa, có lẽ là bọn chúng cảm thấy, bọn họ nhiều người như thế, Vân Khuynh sao cũng không thể chạy thoát! Thế là, bọn chúng đều đứng tại chỗ chờ xem gã lùn bỉ ổi khi nào mới có thể bắt được Vân Khuynh.

Đương nhiên, cho dù bắt được, cũng sẽ không thật sự để tên lùn lên trước......

Tiếng cười như ma quỷ bên tai cô ngày càng chói tai, từng khuôn mặt khiến người ta vô cùng căm hận cuồn cuộn khuấy động trong dạ dày, ánh sáng và hơi ấm trong mắt biến mất từng chút một, cuối cùng một giọt nước mắt óng ánh từ khóe mắt lăn xuống.

Một giây sau, cô cắn răng một cái, hướng thẳng về phía vách tường rắn chắc kia mà đụng.

“Đùng!” Một tiếng vang thật lớn, cơn đau đớn kịch liệt rất nhanh không còn cảm giác, sau khi đại não bị chấn động, trước mắt rất nhanh liền tối sầm.

Ý thức mất đi trong một giây cuối cùng, người mà cô nghĩ đến chính là Hoắc Nhất Hàng, bỗng nhiên vô cùng tiếc nuối, tiếc nuối đời này của cô, còn chưa thật sự yêu một lần......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.