Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 114



Đầu rất đau, đau mê man, cái lạnh và cái nóng giao nhau, dày vò dị thường, nhưng suy nghĩ thì hoạt động mạnh mà tự do, Vân Khuynh biết ngay, cô chết không thành.

Hình như cô lại bị trói trên giường, bên tai, còn có tiếng nói chuyện thô bỉ của những gã đàn ông bắt cóc cô.

“Mẹ nó, không ngờ tới tính của nhỏ này cứng như vậy! Thật dám đem đầu của mình đụng vào tường, người cũng bay ngược trở lại mấy mét, lúc ấy tao còn sợ sẽ như thế mà đụng chết đó!”

“Ai dô, Béo, mày còn biết thương hoa tiếc ngọc à!”

“Thương hoa tiếc ngọc? Ha ha ha tao là thương hoa tiếc động! Người đẹp chết rồi, lúc làm sẽ cũng còn hứng gì!”

“Ha ha! Nói cũng đúng, may mắn đầu nhỏ này đủ cứng, đụng mạnh như thế, cũng chỉ đụng ra chút máu, đại ca nói, đợi cô ta tỉnh lại, các anh em sẽ có thể lên! Tính cứng như vậy, tao nhất định phải làm tới cô ta không còn sức!”

“Mày khoan hãy nói khoác, đại ca bảo mày xem điện thoại của cô ta, mày xem chưa? Đừng để nhỏ này bắt được cơ hội, gửi địa chỉ hang ổ của chúng ta ra ngoài đó!”

“Xem rồi xem rồi, chính là cái điện thoại ngay cả pin cũng không còn, máy cũng mở không được, còn gửi cái bitch? Đừng lo quá!”

“Đúng đấy, đừng lo quá, đợi chút nữa, nhớ kỹ phải vận động cơ thể của nhỏ đó nhiều một chút là được rồi! Nó chính là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật nha, bạch phú mỹ! Ngươi trước tiên hãy suy nghĩ một chút, bình thường các anh em ngay cả sờ cũng sờ không được, rất nhanh sẽ ở dưới hông các anh em, thở dốc, kêu la......”

“Mày đừng nói nữa, nói nữa là tao lại cứng nữa......”

Vân Khuynh nghe được những lời này, trong dạ dày lại khuấy động kịch liệt, cô biết bọn xấu này một khi phát hiện cô tỉnh lại, sẽ làm loạn với cô ngay, nhưng cứ nằm hoài thế này, cô cũng không thể nào trốn đi được.

Chỉ có thể gửi hi vọng đến tin nhắn mà cô gửi đi đã được Hoắc Nhất Hàng hoặc Hoắc Thành Quân hoặc Tống Tây Hoa nhìn thấy, đồng thời, đã có người đang trên đường giải cứu cô, có thể đến kịp thời trước khi bọn xấu này ra tay với cô.

Cô lặng lẽ nâng mí mắt nặng nề lên, mở ra một khe hẹp, phát hiện mình quả nhiên là bị trói trở về căn phòng trước đó, vẫn là tư thế nhục nhã trước đó, chỉ là, lần này thứ buộc chặt tay chân cô đổi thành dây xích sắt có khóa!

Giờ này khắc này, cô tựa như con cá trên cái thớt gỗ, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

Chóp mũi còn có thể ngửi được mùi máu tươi, chắc là trán của cô đụng bị thương, những người kia cũng không có băng bó cho cô.

Một trong những mục đích của bọn họ chính là muốn cô hủy dung, đương nhiên cũng không thể nào băng bó cho cô!

Một chút ánh sáng ngay khóe mắt của cô thoáng nhìn có năm người trong phòng này, bao gồm hai người trước đó đi theo Vương Bưu vào cửa, và lúc ở bên ngoài, gã lùn bỉ ổi nhào tới chỗ cô đầu tiên, Vương Bưu không ở đây, không biết đi làm gì rồi.

Vân Khuynh một lần nữa nhắm mắt lại, cố gắng hạ thấp tiếng hít thở của mình, để thu nhỏ sự tồn tại của cô.

Lúc này, ngoại trừ chờ, cô không còn cách gì, nhưng mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi, đều là sự dày vò rất lớn.

Người cô lúc nóng lúc lạnh, càng ngày càng không còn chút sức lực nào, cô khẳng định mình bị bệnh rồi, có lẽ là do vết thương gây nên, hoặc là do hoàn cảnh âm u lạnh lẽo này gây nên, tóm lại, bây giờ cô, căn bản không thể nào đánh thắng bất kỳ tên nào, ngay cả chạy ra cửa phòng lần nữa, cũng không thể.

Từng 1 lần tìm cái chết, cảm giác tiếc nuối và không nỡ bỏ khiến cô nảy sinh càng nhiều khát vọng, chỉ cần còn có chút cơ hội, cô cũng không thể từ bỏ.

Tại sao cô phải chết chứ? Cô chưa bao giờ làm qua chuyện xấu nào, luôn cố gắng chỉ để có thể sống yên ổn qua ngày.

Mà những người bụng dạ độc ác đó, bọn họ lại dựa vào gì mà sống tốt như thế, bọn họ mới phải xuống địa ngục!

Hận, trong lòng Vân Khuynh không ngừng sản sinh, cô ngầm thề, nếu như lần này cô có thể chạy thoát, cô sẽ đem sự lăng nhục, sự thống khổ, sự dày vò của cô trả lại cho Cao Thúy Lan gấp mười, gấp trăm lần!

Không biết đợi bao lâu, trong lòng Vân Khuynh càng ngày càng lo sợ, những người đó cũng ngày càng không kiên nhẫn.

Có một tên thậm chí đi tới, một tay siết lấy mặt Vân Khuynh, đem đầu của cô lắc qua lắc lại, bất mãn kêu lên: “Nhỏ này có phải đụng hư thật rồi không? Sao còn bất tỉnh? Mặt nóng như cái mông đỏ vậy, nhìn đẹp thì đẹp, đừng thật sự chịu không nổi mà chết đi! Vậy sẽ khó tính lắm?”

“Chi bằng bây giờ mày lên đi?” Có người cười quái dị nói: “Tốt xấu gì bây giờ hiện vẫn còn thân nhiệt, nếu như chết rồi, vậy thật sự sẽ thành người chết! Chẳng phải càng không có hứng sao?”

“Cái bộ dạng muốn chết không sống như thế, so với người chết có gì khác nhau? Nói không chừng khi đâm vào, ngay cả nước cũng không có, khó chịu thấy mẹ!”

“Không có nước thì cho cô ta một thùng nước, không phải đang sốt sao? Lấy thùng nước lạnh hạ nhiệt một chút, nói không chừng rất nhanh sẽ tỉnh! Một người khác ra một chủ ý tàn nhẫn.

Những người khác còn nhao nhao hô tốt: “Cái chủ ý này không tệ!”

“Giội tỉnh là được, đại ca lại không nói không thể giội nước lạnh cho cô ta!”

“Đúng đó, người mua không phải muốn chúng ta hung hăng tra tấn cô ta sao? Giội một thùng nước lạnh thì có cái gì?”

“Tao lập tức liền đi múc nước, tụi bây đừng có mà nhân lúc tao không ở đây, ra tay với cô ta trước đấy!”

“Đi đi đi đi, yên tâm, các anh em sẽ không ra tay, dù có ra, cũng là ra chân, chân thứ ba chân, ha ha ha.”

Trái tim Vân Khuynh lập tức co lại.

Chỉ chốc lát sau, gã đàn ông ra ngoài khi nãy xách theo một thùng nước lạnh trở về, hai tay nâng cao, “hoa” một tiếng giội hết tất cả nước lên người Vân Khuynh!

Vân Khuynh muốn tiếp tục giả bộ hôn mê, nhưng cơ thể bị nước lạnh làm giật mình, lại khống chế không nổi mà run lên.

Cô không thể giả bộ tiếp nữa, đành phải mở mắt ra, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn hai gã đàn ông đứng trước giường, tựa hồ như muốn dùng loại hận ý và lãnh ý sâu nặng này dọa sợ hai gã đó.

Nhưng, sao có thể!

Hai gã đàn ông đó thấy Vân Khuynh tỉnh lại, cười gằn: “Tỉnh rồi! Tỉnh thật rồi!” Nước này giội hay! Giội hay!”

“Nước này là tao giội đó, tao phải lên trước!”

“Mày lên mày lên, dù sao cũng phải lên, ai trước ai sau, tao không có vấn đề, nhưng mà, mày còn phải hỏi các anh em có đồng ý không.”

“Nhanh đi gọi đại ca, nói là nhỏ này tỉnh rồi, máy ảnh cũng dựng lên, lập tức khởi động máy, buổi tối đẹp đẽ sắp bắt đầu rồi.”

“Không được qua đây, không cho phép các ngươi đụng vào ta, các ngươi làm thế là phạm tội, ta nhất định sẽ kiện các ngươi, các ngươi dám đụng đến ta, ta nhất định sẽ đưa các ngươi vào tù! Vân Khuynh lớn tiếng mắng, dùng hết sức kéo dây xích sắt trên cổ tay và cổ chân, nhưng một chút cũng kéo không nổi.

Người đàn ông giội nước trực tiếp tiến lên, một bàn tay hung hăng tát lên mặt của cô: “ Mẹ mày, tiểu tiện nhân! thành thật cho lão tử một chút!”

“Đã rơi vào tay tụi tao rồi, còn dám phách lối như thế! Phụ nữ tầng lớp thượng lưu, quả nhiên rất cao ngạo, thế nhưng mày có cao ngạo đi nữa, tối hôm nay, cũng chỉ có thể khuất phục dưới hông của lão tử, để lão tử chơi nát mày!”

Một cái tát, tát đến mắt Vân Khuynh nổi đom đóm, bàn tay của Vân Khuynh đã nắm lấy quần áo của cô, “xoạt” một tiếng, vải vóc thượng hạng liền bị xé nát, trước ngực lộ ra từng mảng da thịt tuyết trắng cùng một cái rãnh sâu, tất cả những gã vây quanh đều nhìn đến hai mắt sáng lên, nhịn không được nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt.

“Mẹ nó thật hấp dẫn!”

Bàn tay thô ráp của gã đàn ông mò tới, Vân Khuynh tuyệt vọng, trên mặt phủ một lớp nước lạnh lẽo..

Cô thật sự rất không muốn chết, trước kia, không có gì lưu luyến, cảm thấy sống hay chết cũng không có cái gì khác nhau, còn sống quá mệt mỏi, chết, ngược lại vẫn là một loại giải thoát, nhưng bây giờ, cô vất vả lắm mới thoát ra khỏi cuộc sống trong quá khứ, cắt đứt quan hệ với Lục gia, cũng không còn dính dáng với Vân Bính Hoa và Tô Tương, có được một người đàn ông thích cô và một người mẹ chồng đối xử với cô như mẹ vậy, cuối cùng cô cũng bắt đầu có chút xíu mong đợi với tương lai......

Chết, có tiếc nuối, có không nỡ, có phẫn nộ, có không cam tâm.

Nhưng nếu như muốn sống một cách bị lăng nhục, cô cũng chỉ có thể lựa chọn cái chết, lần thứ nhất chết không thành, chẳng lẽ còn phải lấy dũng khí thật lớn, chết thêm một lần sao?

Hai mắt Vân Khuynh nhắm chặt, trong lòng bi thương ép đến cô thở không nổi, những bàn tay dơ bẩn đó còn đang tiếp tục xé rách quần áo trên người cô, cô đặt lưỡi trên hàm răng của mình, nhếch miệng lộ ra một ý hận thê lương, đang chuẩn bị cắn mạnh, nhưng gã đàn ông giội nước lạnh lên người cô trước đó phát hiện ra ý đồ của cô!

Một cái tay dơ bẩn bỗng nhiên tiến vào trong miệng cô, đẩy lưỡi cô ra, cô dùng sức cắn, cắn thẳng vào tay gã!

“A!” Gã đàn ông kêu rên một tiếng, nhanh chóng rụt tay về, một tay khác tát cô một cái, tát trên mặt Vân Khuynh: “Mẹ mày, lại còn dám cắn lão tử! Nhanh, cô lại muốn chết, nhét miệng cô ta lại!”

Vân Khuynh còn không có kịp phản ứng, đã có người cầm quần áo rách nát nhét vào miệng cô, cô ra sức giãy dụa nhưng vô ích, tim, hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

“Tiểu tiện nhân! Chết một lần chết không thành, lại còn muốn chết lần thứ hai, lá gan của mày cũng thật lớn! Thế nhưng tao cho mày biết, không dễ vậy đâu! Mày phải sống để bị tất cả tụi tao làm!”

“Mẹ mày, lão tử làm qua nhiều phụ nữ như vậy, còn chưa gặp qua một người cứng rắn như mày, con mẹ nó mày càng cứng, lão tử làm càng sung sướng hơn!”

Nói xong, gã đàn ông mạnh mẽ bóp mấy cái trên làn da mềm mại đã lộ ra bên ngoài của cánh tay và trên đùi của Vân Khuynh.

Vân Khuynh còn đang giãy dụa, dù là sức của cô càng ngày càng nhỏ, cổ tay và cổ chân chỗ đều bị xích sắt mài ra vết máu thật sâu, nhưng so với nỗi hận trong nội tâm, cô lại không cảm giác được đau đớn bao nhiêu, mắt của cô trừng vừa tròn vừa lớn, phát ra thanh âm “ô ô”, cũng ra sức đẩy miếng vải trong miệng, phảng phất như thật sự đã đến địa ngục tăm tối nhất lãnh lẽo nhất vậy.

Tại sao, cô ngay cả chết cũng làm không được?

Ngay trong lúc bàn tay của gã đàn ông giội nước lên Người Vân Khuynh kia di chuyển xuống dưới quần lót của cô, và chuẩn bị kéo ra —— Bên ngoài sân bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát!

“Cảnh sát! cảnh sát tới rồi!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều luống cuống, mấy gã vây quanh Vân Khuynh cũng vội vàng xoay người xuống giường: “Sao lại có tiếng cảnh báo? Chẳng lẽ cảnh sát tới thật?!”

“Đại ca còn chưa tới, có phải đại ca đã bị cảnh sát bắt rồi không?”

“Mày im miệng đi, đừng tự dọa mình! Hang ổ này của chúng ta bí ẩn như thế, cảnh sát sao biết được, nói không chừng không phải xông tới bắt chúng ta.”

“Đi! Đi ra xem thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.