Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 133



63133.

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ quẩn như vậy a!”

Dương Liễu từ cửa lớn chạy tới bên cạnh thi thể của đứa con trai và Cao Thúy Lan, nước mắt đầm đìa, quỳ xuống “bịch” một tiếng, vừa gào khóc vừa nói: “Dù bị hủy đi sự trong sạch, nhưng cũng đâu phải là lỗi của mẹ, sao mẹ phải tìm tới cái chết chứ?”

“Tại sao, tại sao mẹ còn dẫn theo con của con với Bân, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa biết thế giới này to lớn như thế nào, sao mẹ lại nhẫn tâm để nó chết theo mẹ như vậy!”

“Mẹ đi rồi, còn dẫn theo đứa con yêu quý của con, mẹ muốn con sống sao đây!”

Dương Liễu khóc khàn cả giọng, biểu cảm rất khoa trương, tỏ ra đang đau khổ đến cực điểm, ai nhìn thấy cũng dễ dàng bị làm cho cảm động.

Nếu như không phải Lục Văn Bân sớm đã nhận được tin báo của Cao Thúy Lan, nếu không phải anh đã nhìn thấy trước khi Cao Thúy Lan và đứa con bị rơi xuống lầu từng tiếp xúc qua lại với Dương Liễu, có lẽ anh sẽ tin Dương Liễu đang đau khổ thật!

Nhưng giờ này khắc này, anh nhìn Dương Liễu, chỉ có cảm giác xa lạ và cực kỳ căm hận.

Anh vậy mà tới tận bây giờ mới phát hiện ra người cùng chăn gối với mình suốt thời gian qua lại là một diễn viên xuất chúng tới như vậy!

Mà anh, lại bị người phụ nữ này lừa gạt lâu như vậy, thậm chí vì người phụ nữ này, làm qua nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy?!

Trong lòng căm hận cùng bi thương quá nhiều, anh bật cười “Ha ha ha”.

Trên đường trở về đây, anh còn nghi ngờ tin mà Cao Thúy Lan báo với anh, anh cho rằng có thể giữa bà với Dương Liễu xảy ra mâu thuẫn, bà vì tức giận, nghĩ không thông mà nói xấu Dương Liễu, dù sao từ lâu mẹ anh cũng đã không vừa ý Dương Liễu rồi.

Nhưng bây giờ, mẹ anh đã chết, bà dùng cái chết để nói cho anh biết, Dương Liễu chính là một con quỷ sống!

Kỳ thật, trước đó, mẹ anh cùng Dương Liễu xuất hiện ở khu đèn đỏ anh đã hoài nghi Dương Liễu rồi. Cho dù là bị cưỡng ép, bị xâm hại thì cũng phải là Dương Liễu trẻ đẹp, tại sao Dương Liễu một chút thương tích cũng không có, mà người bị xâm hại lại là mẹ anh, một người đã lớn tuổi không còn nhan sắc?

Thì ra, đây đều là âm mưu của Dương Liễu!

Cô phải là một người độc ác như thế nào, mới có thể dùng thủ đoạn độc ác như vậy với một người đàn bà đã hơn 40 tuổi?!

“Bân, anh, anh cười cái gì?”

Tiếng cười của Lục Văn Bân khiến Dương Liễu có chút run sợ, cô ngước đôi mắt ướt lệ lên nhìn anh, yếu ớt nói: “Bân, anh đừng dọa em, mẹ và con của mình đã đi rồi, anh nén bi thương, đừng quá đau lòng.”

“Tiện nhân!” Lục Văn Bân bỗng nhiên đứng lên, một cước đá vào người Dương Liễu: “Đã đến lúc này, cô còn giả bộ trước mặt tôi! Tôi thật sự rất hối hận, tại sao trên đời có biết bao nhiêu cô gái tốt, tôi lại cưới trúng một độc phụ như cô!”

“Cô cho rằng tôi không biết cô lén lút qua lại với thằng đàn ông khác ở sau lưng tôi hay sao? Cô cho rằng tôi không biết đứa con này căn bản không phải là con tôi hay sao? Cô tưởng tôi không biết chính cô đã đẩy mẹ tôi cùng đứa con xuống lầu hay sao? Con tiện nhân chết tiệt như cô! Bây giờ tôi chỉ hận không thể ngay lập tức xé xác cô ra!”

Lời của Lục Văn Bân, đã khiến Dương Liễu xác định được – Cao Thúy Lan nói với cô là đã nói hết mọi chuyện với Lục Văn Bân là thật.

Mà bây giờ bà ta đã chết, người sống thường sẽ tin tưởng lời của người chết, vì mọi người đều tin rằng lời của người chết là lời nói chân thật nhất.

Lục Văn Bân nhất định cũng nghĩ như vậy.

Nhưng trừ phi Cao Thúy Lan đã đưa cho anh chứng cứ gì đó, nếu không, sự nghi ngờ của anh cũng không làm được gì.

Người đã chết thì không thể mở miệng nói chuyện được, Dương Liễu cô không lẽ nói không lại người chết?

Vài giây ngắn ngủi, tâm tư của Dương Liễu đã thay đổi 180 độ.

Cô nhíu chặt lông mày, kêu lên: “Bân, anh nói cái gì? Cái gì mà em qua lại với thằng đàn ông khác? Cái gì mà con không phải của anh? Rồi cái gì mà em đẩy mẹ với con xuống lầu? Rốt cuộc anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?”

“Mẹ chết em cũng rất buồn, con chết em còn đau lòng hơn, đứa con là do em mang thai suốt 10 tháng trời sinh ra, anh không thể chỉ vì một phút đau lòng mà nói những lời khó nghe như vậy được!”

“Hay là anh ở ngoài nghe được tin đồn bậy bạ gì?”

“Bân, em đối với anh như thế nào không lẽ anh còn không biết hay sao? Em vì anh mà phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, em vì anh mà mang thai sinh con, vì anh mà phải tha hương nơi đất khách quê người để trốn tránh, về nước thì bị mang tiếng là tiểu tam, phải khổ sở tìm mọi cách để Vân Bính Hoa và Tô Tương chuyển cổ phần cho em, còn bị ông nội và ba anh hắt hủi vì họ thích giá trị mà Vân Khuynh đem tới cho họ hơn em, còn xém chút mất mạng vì sinh con cho anh.”

“Chờ mãi tới lúc anh với Vân Khuynh ly hôn, em mới được kết hôn với anh, vừa kết hôn thì anh phát sinh quan hệ với Triệu Thanh Thanh, em cũng nhịn, thậm chí cô ta còn mang thai con của anh, em cũng không ép cô ta bỏ cái thai đó, thậm chí anh còn vấn vương với Vân Khuynh, em cũng giúp anh có được cô ta, dù là không thành công, nhưng cũng là do anh mà, em đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, anh có biết không?”

“Vụ bị xâm hại, em cũng bị tổn thương mà? Dù em không bị thương về thể xác, nhưng xém chút nữa em cũng bị mấy thằng đàn ông ghê tởm kia xâm hại rồi, mặc dù em bị thương nhẹ hơn mẹ một chút, em cũng ráng gắng gượng đi qua chăm sóc cho mẹ, lúc đó có ai tới an ủi em không?”

“Lục Văn Bân, em vì anh bỏ ra nhiều như vậy, anh vì nghe những lời đồn đại bên ngoài mà nghi ngờ em, còn đạp em? Cuối cùng anh còn lương tâm không vậy?”

“Chẳng lẽ anh không biết những người bên ngoài bây giờ ai cũng mong chúng ta bất hòa để có cơ hội chế giễu chúng ta hay sao?”

“Còn nữa, anh nghi ngờ em ra tay giết hại mẹ anh với con của chúng ta? Là tại tinh thần của mẹ anh không được ổn định, ôm con của mình đi lên ban công, em vì muốn kéo mẹ lại, nhưng vì không kịp giữ mẹ lại nên mới xảy ra sự việc này, vậy mà anh lại nghi ngờ em ra tay giết hại bọn họ?”

“Nói một cách khác, cho dù em thật sự chán ghét mẹ anh, không lẽ em lại ra tay ngay trong nhà của mình, còn ở trước mặt anh hay sao? Hổ dữ không ăn thịt con a, em cũng là người làm mẹ, không lẽ em lại tàn ác tới nỗi ra tay với chính con ruột của mình? Lục Văn Bân, anh đang suy nghĩ gì vậy? Có phải anh bị điên rồi không?”

Mỗi câu nói của Dương Liễu đều được nói ra một cách đau lòng, như đã chịu rất nhiều ủy khuất, Lục Văn Bân đúng là có chút động lòng, nhưng thi thể của mẹ anh và đứa con đang nằm dưới đất vẫn còn chưa lạnh.

“Dương Liễu! Cô không cần phải xảo biện để che giấu nữa! Tôi không phải nghe đồn mà những chuyện này đều do mẹ tôi chính miệng nói cho tôi biết, nếu không phải tôi đã sớm biết mọi chuyện, có thể bây giờ tôi còn nhịn không được mà vỗ tay khen cô diễn giỏi đó, mặc kệ bây giờ cô có nói gì, tôi cũng sẽ không tin cô nữa!”

“Cô hại chết mẹ và con tôi, cô chính là hung thủ giết người! Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo cô lừa gạt, tố cáo cô giết người, cô cả đời này cũng đừng mong bước ra khỏi tù được! Nhưng trước hết, tôi phải ly hôn với cô, độc phụ như cô không xứng làm vợ của Lục Văn Bân này!”

Lục Văn Bân cũng là đang gạt Dương Liễu, anh không có chứng cứ, anh chỉ có một mẫu tin ngắn do mẹ anh gửi tới, không biết rõ đầu đuôi sự việc như thế nào, không thể chứng minh được điều gì, anh chỉ là đang giả vờ để xem Dương Liễu có nhận hay không!

Nhưng mặc kệ cô có nhận hay không, cuộc hôn nhân này, anh đã xác định phải ly hôn rồi.

Nếu như mọi chuyện đúng là do cô làm, anh nhất định sẽ bắt cô phải ngồi tù, cả đời này, anh cũng muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.

Xem như mọi chuyện không phải do cô làm, nhưng mẹ anh chết, con anh chết, chứng tỏ cô là một ngôi sao chổi chỉ mang tới tai họa, ở bên cạnh cô chẳng phải anh cũng sẽ nguy hiểm tính mạng hay sao?

“Cái cái gì? Mẹ nói?” Dương Liễu làm ra bộ dạng như chịu phải một đả kích rất lớn: “Sao mẹ có thể nói những lời như vậy được?”

Cô bổ nhào vào thi thể của Cao Thúy Lan, nắm chặt quần áo của bà, không ngừng lay thi thể của bà: “Mẹ, tại sao mẹ lại vu oan hãm hại con? Mẹ mau tỉnh lại, tỉnh lại nói rõ chân tướng mọi việc với Văn Bân đi! Con có hãm hại gì mẹ đâu, sao mẹ lại vu oan con như vậy?”

“Phải, con thừa nhận, con có không thích mẹ, có hơi lãnh đạm lạnh nhạt với mẹ, nhưng con cũng đâu có đối xử tệ với mẹ! Mẹ bị ba đuổi ra khỏi nhà, con cũng đâu có bỏ rơi mẹ, cũng cho mẹ ở lại mà. Mẹ thường xuyên nổi giận với con con cũng nhịn, chỉ có khi nhịn không được mới nói lại vài câu thôi mà!”

“Mẹ bị xâm hại cũng đâu phải lỗi của con, hôm đó là mẹ muốn ra đường mà, tại sao lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con, tại sao lại nói những lời hoang đường như vậy vu oan cho con?”

Dương Liễu đem hết toàn bộ sức lực, diễn vai mình là người bị hại vô cùng tinh tế.

Sở dĩ cô làm như vậy, không phải muốn được tiếp tục ở bên cạnh Lục Văn Bân mà là sợ anh báo cảnh sát, nếu thật sự báo cảnh sát, cảnh sát vào cuộc điều tra, chắc chắn sẽ xét nghiệm tử thi, lúc đó sẽ điều tra ra được chân tướng sự việc, vả lại trên người Cao Thúy Lan còn lưu lại rất nhiều dấu vết thương tích do cô gây ra!

Nhưng cô không biết, Lục Văn Bân sớm đã muốn cùng cô tách ra, cho dù chứng cứ không được thành lập, anh cũng sẽ tìm cách khác để ly hôn với cô, huống hồ bây giờ đang có cơ hội tốt như vậy?

“Ý của cô là mẹ tôi vu oan cho cô?” Lục Văn Bân cười lạnh nói: “Mẹ tôi tôi hiểu rõ nhất, bình thường đúng là bà hơi có chút lòng dạ tiểu nhân, nhưng ép bà phải dùng cái chết để chứng minh, thì chắc chắn lời bà nói là thật. Muốn biết chân tướng mọi chuyện, chỉ cần đơn giản báo cảnh sát để cảnh sát điều tra, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Ánh mắt anh dời qua nhìn vào thi thể của đứa con, lạnh lùng nói: “Còn đứa con này có phải của tôi hay không, chỉ cần làm giám định sẽ biết ngay. Dương Liễu, lần này cô đừng hòng lừa gạt được tôi nữa, lo mà chịu sự trừng trị của pháp luật đi!”

“Anh nằm mơ!”

Thấy mình khóc lóc diễn vai bị hại cũng không xoay chuyển được Lục Văn Bân, sắc mặt Dương Liễu lập tức thay đổi.

Cô đứng lên, một đôi mắt âm tàn hung ác nhìn chằm chằm Lục Văn Bân: “Anh muốn tôi ngồi tù? Hứ! Anh có chứng cứ gì? Anh không có chứng cứ thì cùng lắm chỉ có thể ly hôn với tôi thôi, anh tưởng tôi sợ ly hôn chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.