Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 142



Mỹ nhân không phân biệt nam nữ, chỉ cần là đẹp, ai cũng đều thích.

Vân Khuynh tự biết không phải là con người nhìn mặt nhìn nhan sắc, nhưng Hoắc Nhất Hàng đẹp đẽ thế kia, cũng khiến nhịp đập của cô nhanh hơn mấy nhịp.

“Khuynh Khuynh, em là bị vẻ đẹp thịnh thế của anh làm chao đảo rồi sao?” Hoắc Nhất Hàng ở trước mặt Vân Khuynh luôn có tính “tự yêu mình”, nhìn thấy Vân Khuynh si mê nhìn anh không nói chuyện, tâm trạng khá tốt, nhịn không được buông lời trêu ghẹo.

“Anh ngồi trên cây làm gì thế?” Vân Khuynh lúc này mới phản ứng, vòng qua đầu xe đi đến dưới gốc cây mà Hoắc Nhất Hàng đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng, trời xanh, hoa đào và trai đẹp, gần như đến trình độ thưởng thức của con mắt cũng cao được vài cấp bậc.

“Em lên đây thì sẽ biết!” Hoắc Nhất Hàng leo xuống hai cành cây, đưa tay về hướng Vân Khuynh.

Anh đây là muốn cô leo lên cây giống như anh?

Cô còn đang mặc đầm đấy.

“Mau lên đây đi, Khuynh Khuynh, không dám sao?” Hoắc Nhất Hàng có ý muốn chọc tức Vân Khuynh, còn cho cô một nụ cười mê người.

Cũng không biết có phải nụ cười của Hoắc Nhất Hàng quá xảo quyệt, hay là cách chọc tức của anh có tác dụng rồi, Vân Khuynh vừa cắn răng, đưa tay qua đó.

Thế là, sống được hai mươi mấy năm, Vân Khuynh lần đầu tiên leo lên cây.

Nhưng cô không có ngồi lên cành cây, mà là bị Hoắc Nhất Hàng ôm chầm ngồi vào lòng anh.

“Khuynh Khuynh, em xem!” Vân Khuynh ngồi vững xong, Hoắc Nhất Hàng đưa tay chỉ vào chiếc xe, nói, “Anh ngồi trên xem mỹ nhân đang ngủ, mỹ nhân đang ngủ ở trong mộng gặp được anh.”

Vân Khuynh lúc này mới phát hiện, cửa kính của vị trí lái xe là đang mở, từ góc độ trên cây nhìn qua đó, vừa đúng nhìn thấy rõ ràng tình hình của ví trí phụ lái.

Vân Khuynh tức thời cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, lòng nghĩ, vẻ mặt vừa ngủ lúc này của cô đã bị anh nhìn thấy? Vậy sau khi cô ngủ rồi, không có làm những động tác khiếm nhã chứ?

“Khuynh Khuynh, mùa xuân đã đến thật rồi!” Hoắc Nhất Hàng ôm chặt lấy Vân Khuynh, “Em nhìn vào hoa đào đầy vườn, đều nở rồi!”

Vân Khuynh nhìn vào xung quanh, đập vào mắt là những cánh hoa đào màu hồng non, không nhịn được nói, “Đúng rồi, đẹp thật!”

Hoắc Nhất Hàng lại nói, “Hoa đã nở cả rồi, Khuynh Khuynh, tình yêu của chúng ta có phải cũng nên nở hoa rồi không?”

Anh hôn lên má của Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, em ở trong lòng anh, từ lúc lần đầu tiên gặp mặt nhau, đã ở trong lòng anh, anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ đau lòng những nỗi khổ và nỗi đau mà em chịu đựng qua, nhưng bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, anh sẽ không để em chịu khổ chịu đau đớn nữa, những thứ trong tăm tối kia, em hãy quên hết đi! Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ cần nhớ rằng, em là vợ của Hoắc Nhất Hàng anh đây, là người phụ nữ mà Hoắc Nhất Hàng anh đây yêu nhất, là đã đủ rồi!

Đương nhiên, nếu như anh cũng vừa đúng lúc ở trong tim em, em cũng vừa đúng lúc yêu anh như là anh yêu em vậy, vậy anh sẽ cảm thấy thời khắc này cảnh tượng này, càng viên mãn hơn!”

Thì ra, Hoắc Nhất Hàng biết trong lòng Vân Khuynh còn có nỗi ám ảnh, anh dẫn cô đi xem hoa mùa xuân, tắm ánh nắng mùa xuân, là muốn mở ra nút thắt trong lòng.

“Khuynh Khuynh, đám người Vương Bưu kia, đều là kẻ phạm tội, vụ án trên người không ít hơn so với Dương Liễu, cục cảnh sát đã điều tra rõ ràng, đều là tử hình, đã chấp hành rồi, sau này, trên đời này không còn đống rác kia nữa, em có thể yên tâm, nỗi ám ảnh bọn họ để dành cho em, vứt bỏ hết đi!”

“Nhất Hàng, anh biết em……” Mũi của Vân Khuynh có chút cay xè, cô còn tưởng rằng, Hoắc Nhất Hàng không biết cô đối với chuyện đó còn tồn tại nỗi ám ảnh.

“Anh biết,” Hoắc Nhất Hàng nói, “Buổi tối em ngủ không ngon giấc, đôi mày cau như con hổ nhỏ vậy, còn gặp ác mộng nữa, chỉ có chui vào trong lòng anh mới yên tâm, anh đau lòng, cũng vui mừng, đau lòng chuyện đã xảy ra, tổn thương tạo thành với em đã hình thành, vui mừng vì em ỷ lại anh, tin tưởng anh, đây nói rõ anh ở trong lòng em, đã có vị trí.

Anh biết em kiên cường, cho nên chịu đựng như là người không sao vậy, anh cũng biết sự yếu đuối của em, cô đơn một mình là khó sống tốt nhất, Khuynh Khuynh, đây là lý do tại sao anh nhất định phải dùng thủ đoạn mạnh nhất để giải quyết nhanh đám người ấy.

Có lẽ để bọn họ chịu sự đày đọa sẽ trút được cơn giận trong lòng hơn, nhưng bọn họ tồn tại trong cuộc đời của chúng ta, thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của em, còn anh, không hề hi vọng em chịu tổn thương thêm một lần, chi bằng quyết đoán giải quyết bọn họ sạch sẽ như là cắt bỏ đi thịt mốc vậy, như thế, có lẽ em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm lòng chút.

Chỉ là, Khuynh Khuynh, giải quyết bọn họ đồng thời, em cũng cô độc, nhưng nếu em tình nguyện mở lòng ra chấp nhận anh, cô độc của một người, chính là trở thành viên mãn của hai người, anh hi vọng anh có vinh hạnh như thế, có thể trở thành chỗ dựa của em, người thân của em, người yêu của em, sự viên mãn của em.”

“Anh……anh nói hay đến thế, em sắp cảm động đến khóc rồi!” Khuynh Khuynh cúi thấp đầu, cười vui nói câu này ra, giọng điệu lại có chút nghẹt ngào.

Đây là tâm thái chân thật của cô hiện tại, cô tưởng rằng nói ra rồi, bầu không khí giữa Hoắc Nhất Hàng sẽ thả lỏng lại chút.

Trên thực tế, lại càng nghiêm túc hơn.

Hoắc Nhất Hàng im lặng một hồi lâu không nói lời nào, sau đó, bẻ một cành đào đưa cho Vân Khuynh, buồn bã nói, “Đại khái là do anh không biết dỗ em vui, cho nên mới làm em sắp khóc? Nhưng lời anh nói đều là thật đấy.

Khuynh Khuynh, anh không biết được em suy nghĩ gì về anh, nhưng trong lòng anh, em từ lúc bắt đầu chính là đối tượng không hợp tác, anh thừa nhận anh là người thích cảm giác ở bên em trước, sau đó từ từ yêu em rồi, nhưng duyên phận giữa người và người, không phải đều bắt đầu từ mối quan hệ người lạ sao?

Trên sự thật, anh sống đến ngần tuổi này, bên cạnh ngoại trừ mẹ và vài anh em ra, không hề tiếp xúc qua người con gái khác, không phải không có người con gái khác ngưỡng mộ anh, theo đuổi anh, nhưng anh không hề có cảm giác với bọn họ, tình cảm giữa nam và nữ là một thứ rất vi diệu, người khiến anh rung động chỉ có mình em thôi.

Khuynh Khuynh, chúng ta đều từ trong quá khứ với ánh nắng không đủ sáng, dựa vào nỗ lực của bản thân chúng ta bước ra, thì nên hướng vào ánh nắng đủ sáng của ngày mai bước đi, mà không phải tiếp tục đứng lại ở quá khứ, không phải sao?”

Hoắc Nhất Hàng vừa nói, nhìn thấy Vân Khuynh vẫn cúi thấp đầu, không hề có phản ứng, lại tiếp tục nói, “Khuynh Khuynh, anh thừa nhận anh có chút nóng vội, anh nên chờ đợi kiên nhẫn, chờ vị trí của anh trong lòng em vững vàng một chút, hoặc là em chủ động tiếp cận anh, tin tưởng anh, nói thích anh, nhưng anh e sợ không đợi được lâu như thế, tại vì anh không hi vọng ở trước đó, em vẫn còn đau khổ, Khuynh Khuynh, em hiểu ý của anh không?”

“Anh hị vọng em hôm nay sẽ nói cho anh nghe tâm ý của em, tốt, hay là xấu, anh đều có thế chấp nhận.”

“Vậy anh hi vọng là tốt hay là xấu?” Vân Khuynh đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Hoắc Nhất Hàng.

Hoắc Nhất Hàng trả lời, “Anh hi vọng là tốt.”

“Nhưng em không hi vọng là xấu.” Vân Khuynh nhanh chóng đáp lại.

Hoắc Nhất Hàng ngây người một hồi, sau đó lập tức hiểu được, không hi vọng là xấu, vậy chính là tốt rồi.

“Em thích anh?” Anh truy hỏi.

“Cũng.” Vân Khuynh đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói.

“Em cũng yêu anh?” Hoắc Nhất Hàng lại hỏi.

“Anh là đang tráo đổi khái niệm!” Vân Khuynh chu môi ra, vẻ mặt tư thế như đứa bé gái nhỏ, “Ý của em là rõ ràng em cũng thích anh, khi nào nói qua cũng……yêu anh rồi.”

Cô vừa nãy rất nghiêm túc nghe Hoắc Nhất Hàng nói chuyện, cô kì thực sớm đã rung động với Hoắc Nhất Hàng, chỉ là do trong hôn nhân bị tổn thương qua một lần, hơn nữa, Hoắc Nhất Hàng trong lòng cô lại luôn ưu tú đến thế, anh giúp cô nhiều như thế, cũng tạo thành áp lực tâm lý nhất định cho cô, cô đang lo bản thân không đủ tốt, không cách nào xứng với anh.

Nhưng anh đã trực tiếp nói tâm ý ra như thế, cô lại giấu lại che, hình như là cô không đúng.

Người con gái nào lại không mong đợi tình yêu? Ngày xưa cô không suy nghĩ, là tại vì không có điều kiện đi suy nghĩ, nhưng Hoắc Nhất Hàng lại cho sự có thể mong đợi cho cô, cô cũng muốn cố gắng giành lấy một lần, nếu như, lần này, là tình yêu thật thì sao? Cô đương nhiên cũng không muốn bỏ lỡ!

“Anh nói anh thích em, cũng nói yêu em, em nói cũng, đó chẳng phải là em cũng thích anh, cũng yêu anh? Yêu sâu sắc hơn so với thích, anh chỉ chọn trọng điểm nói.” Hoắc Nhất Hàng nghe Vân Khuynh nói thế, tức thì có chút kích động ôm chặt lấy cô, nói chuyện vừa nhanh lại vừa rõ rệt, giọng điệu đều tràn đầy vui mừng.

Còn có gì khiến người ta vui mừng hơn là biết được người phụ nữ mà mình yêu thương cũng yêu mình chứ?

“Vậy, chuyện vừa nãy em hứa với anh thì sao?” Bình phục lại tâm trạng của mình, Hoắc Nhất Hàng không quên xác định lại chuyện khác.

“Em vừa nãy hứa với anh? Em vừa nãy hứa với anh chuyện gì rồi?” Vân Khuynh có chút nghi hoặc.

Hoắc Nhất Hàng nhìn vào cô, mỉm cười nói, “Uhm, quên rồi thì thôi.”

Vân Khuynh nghĩ lại, hiểu ra rồi, anh nói là, khiến cô nhanh chóng quên đi những chuyện không hay.

“Uhm, rất nhanh sẽ quên đi.” Cô nói.

“Vậy chúng ta làm chuyện càng vui hơn đi?” Hoắc Nhất Hàng lại nói.

“Cái gì……” Vân Khuynh vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Hoắc Nhất Hàng chuẩn bị không sai áp vào môi cô, “Uhm.”

Trong gió xuân của người say, cháy bỏng rực rỡ trên cây hoa đào, hai người tình cảm sâu đậm hôn nhau ngọt ngào.

Trên những cành cây cao hơn, cánh hoa anh đào chín muồi bị gió thổi rơi xuống, như là cơn mưa rơi rớt xuống thân hai người, đẹp đẽ như là một bức tranh đẹp!

Hôn vừa xong, hai người đều có chút thở hỗn hễn.

Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ một tiếng, “Khuynh Khuynh, vừa nãy, như là nụ hôn định tình của chúng ta chứ?”

“Uhm?” Vân Khuynh còn có chút mơ hồ.

Mỗi một lần hôn Hoắc Nhất Hàng, cô đều có chút mơ hồ. khí trường của anh quá mạnh mẽ, mang đến cho cô cảm giác quá dễ dàng khiến cô mê mẩn, cô không có một lần chiếm lấy được sự chủ động, đều là do anh dẫn lối, một cái không cẩn thận, liền bị lún sâu xuống.

“Anh cảm thấy rất ngọt, ngọt đến chưa từng có qua.” Hoắc Nhất hàng kề cận tai của Vân Khuynh nói, “Nhưng anh vẫn muốn ngọt hơn thế.”

Lời nói vừa buông, anh ôm lấy Vân Khuynh xuống một cành cây, sau đó, nhảy xuống cây.

Vân Khuynh không một chút chuẩn bị, sợ đến hoang mang ôm lấy cổ anh.

Cây hoa đào không cao lắm, hai người chỉ đứng ở giữa vị trí cây hoa đào, Hoắc Nhất Hàng ôm chầm lấy Vân Khuynh nhảy xuống sẽ hơi mất sức tí, nhưng áp lực không lớn, hoàn toàn vững vàng chạm đất.

Nhưng phản ứng của Vân Khuynh khiến anh gợi lên tâm tư muốn chọc ghẹo cô, thế là, lúc đầu đôi chân anh đã đứng vững, nhưng lại cố ý cong một chân về trước, ôm chầm lấy Vân Khuynh ngã nhoài xuống đất, đương nhiên là anh ở trên, cô ở dưới.

Trên mặt đất rơi xuống một lớp cánh hoa đào, Vân Khuynh nằm dưới đất, như là nằm trên tấm thảm màu hồng, cánh hoa anh đào hồng non khiến mặt cô đỏ bừng, trang trí lên đó càng rung động chói lọi, đôi môi ấy hơi hé, càng kiều diễm xinh tươi hấp dẫn người khác.

Hoắc Nhất Hàng lại một lần không nhịn được hôn lên ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.