Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 148



Chiều hôm đó, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần bay đến Cảng C của nước A, sau khi hai người chuẩn bị xong, vội vàng đến thăm hỏi Lôi gia.

Tổ tiên của Lôi gia cũng là người của Vinh Thành, lúc chiến tranh loạn lạc dọn đến nước A, làm lên từ dân đãi vàng, về sau dần lớn mạnh, làm qua bang hội, mở qua khu mỏ, từng thành lập qua lính đánh thuê, mấy đời con cháu phát triển tiếp, trở thành tổ chức tư nhân có thế lực nhất ở nước A, bởi vì giúp ích cho chính phủ nước A rất nhiều, cây lớn rễ sâu, thành viên của tổ chức phân bố toàn thế giới, chính phủ nước A cũng chấp nhận sự tồn tại của Lôi gia.

Bây giờ người cầm quyền là Lôi Đông Hãn, chưa qua ba mươi tuổi, đã là nhân vật hung ác có tiếng trên giang hồ, anh ta còn có một cô em gái tên là Lôi Hoan Ni, chỉ nghe tên thôi sẽ cho là cô ta là một cô gái hoạt bát ngọt ngào, trên thực tế, thủ đoạn của Lôi Hoan Ni so với anh cô chỉ có hơn chứ không kém.

Cô là công chúa hắc đạo bá đạo điển hình, vừa có mạng công chúa, vừa có bệnh công chúa, làm bất kì nhân vật nào thì cô ta nhất định phải là nữ chính, người đàn ông mà cô ta coi trọng chỉ có thể là của cô! Cưỡng đoạt quen rồi, lại bởi vì nhiều tiền thế lực mạnh, vĩnh viễn sống 1 cách tùy hứng làm bậy.

Duy nhất một lần trở ngại đến với Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.

Khi đó, sự nghiệp của Hoắc Nhất Hàng còn xa không có cường thịnh như hiện tại, vì có thể mau chóng tích lũy tiền bạc, trở lại Vinh Thành tìm người nhà họ Lộ đòi nợ, đương nhiên là việc làm ăn nào kiếm được nhiều tiền nhất thì làm việc đó, Cảng C luôn hỗn loạn, chuyện giết người cướp của buôn lậu anh không làm, nhưng một vài vụ buôn bán thương nghiệp hợp pháp đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Muốn làm ăn, trước tiên phải chào hỏi bến tàu ở nơi đó, đây là quy định bất thành văn của nước A.

Thành C là địa bàn của Lôi gia, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần cũng mang theo lễ vật, gõ cửa lớn của Lôi gia.

Chuyện làm ăn thì là đàm phán thành công rồi, nhưng phiền phức cũng tới —— Lôi Hoan Ni liếc thấy Hoắc Nhất Hàng, nhất quyết ép anh ở lại cưới cô ta.

Nhưng Hoắc Nhất Hàng không hề thích Lôi Hoan Ni, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua cô ta, Lôi Hoan Ni không chịu bỏ qua, suốt ngày quấn chặt lấy mà đi theo Hoắc Nhất Hàng, Lôi Đông Hãn thấy thế, cũng bắt đầu lấy thế ép Hoắc Nhất Hàng.

Hoắc Nhất Hàng tức giận, ngay cả việc làm ăn cũng không muốn làm, trực tiếp đi.

Ai ngờ, Lôi Đông Hãn và Lôi Hoan Ni vào lúc này lại giở trò với anh, trực tiếp trói anh đến Lôi gia, yêu cầu anh phải kết hôn với Lôi Hoan Ni, còn dùng thuốc mạnh với anh, nhốt anh và Lôi Hoan Ni trong cùng 1 phòng, ý đồ muốn đem gạo nấu thành cơm trước!

Chuyện mà Hoắc Nhất Hàng ghét nhất chính là uy hiếp và cưỡng ép, đương nhiên không thể nào thuận theo, liền đánh ngất Lôi Hoan Ni, trốn khỏi Lôi gia, Giang Mạc Thần ở bên ngoài tiếp ứng anh, dùng chuyên cơ của Giang gia, mới thành công rời khỏi Thành C.

Vốn cho là sau chuyện này, anh và Lôi gia không còn quan hệ nữa, nhưng lúc này đây, vì cứu Vân Khuynh, anh không thể không đến Lôi gia lần nữa.

Lúc Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đợi ở bên ngoài Lôi gia, Lôi Đông Hãn và Lôi Hoan Ni đang ăn cơm trưa, nghe được thủ hạ đến báo.

Lôi Đông Hãn biến sắc: “Ai? Cậu nói ai muốn gặp tôi?”

“Hoắc Nhất Hàng Hoắc tiên sinh và Giang Mạc Thần Giang tiên sinh.” Thủ hạ lặp lại một lần.

“Anh Hàng? Anh nói là anh Hàng sao? Anh ấy tới rồi?” Lôi Hoan Ni đặt dao nĩa xuống, mặt đầy là hớn hở: “ Anh ấy cuối cùng cũng trở về cưới tôi rồi sao?”

“Đại tiểu thư, chỉ sợ anh ta...... Không phải trở về cưới cô, là đến bàn chuyện làm ăn.”

“Bọn họ còn dám trở về!” Sắc mặt của Lôi Đông Hãn bỗng nhiên nặng nề, cầm súng đi ra ngoài: “Đến tìm cái chết sao!”

“Anh, đừng mà!” Lôi Hoan Ni mắt thấy Lôi Đông Hãn muốn giết người, lập tức đi theo: “Anh, anh đừng làm tổn thương anh ấy, anh ấy là người đàn ông mà em muốn, anh giết anh ấy, ai cưới em?”

“Hoan Ni, em còn muốn gả cho hắn sao? Lúc trước hắn đả thương em rồi trốn thoát, hại hôn lễ năm đó của em trở thành trò cười, nhiều năm cũng không có một chút tin tức, hắn và Lôi gia chúng ta, xem như kẻ thù rồi! Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!” Lôi Đông Hãn nói, còn tăng nhanh bước chân.

Trước cửa.

Giang Mạc Thần nói với Hoắc Nhất Hàng: “Anh, em đoán, Lôi Đông Hãn sẽ mang theo người ra nghênh đón chúng ta.”

“Cậu yên tâm,” Hoắc Nhất Hàng nói: “Hắn cho dù muốn giết người, cũng chỉ giết anh, cậu tạm thời không có nguy hiểm tính mạng.”

“Vậy cũng không được a, nếu như anh bị Lôi Đông Hãn giết, em gái em phải làm sao đây? Cũng không thể làm quả phụ chứ? Hay là anh đồng ý để cho em gái em đi tìm người đàn ông khác, ví dụ như...... Tây Hoa?”

“Không thể nào!” Ngữ khí của Hoắc Nhất Hàng lạnh lẽo: “Lôi Đông Hãn giết anh không được, anh cũng tuyệt đối không tặng Khuynh Khuynh cho người đàn ông khác!”

Sự uy hiếp mà Lôi gia đối với anh, đó là mấy năm trước, Hoắc Nhất Hàng anh, có khả năng biết rõ Lôi gia là một uy hiếp, còn luôn không giải quyết sao?

“Hoắc Nhất Hàng! Tên tiểu nhân phụ bạc anh, anh còn dám trở về!” Lôi Đông Hãn đã cầm súng, vọt ra.

Đứng ngay chỗ cách Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần ba bước, súng trong tay trực tiếp nhắm ngay đầu của Hoắc Nhất Hàng.

“Lôi Đông Hãn, anh đừng manh động!” Giang Mạc Thần nhanh chóng quát một tiếng chói tai.

Lôi Hoan Ni chạy tới, thấy người đứng ngay cửa thật sự là Hoắc Nhất Hàng, trong mắt liền hiện lên ánh sáng si mê: “Anh Hàng, thật đúng là anh rồi, em không ngờ là, anh...... Anh còn trở về tìm em.”

“Lôi tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và cô không thân, đương nhiên cũng sẽ không phải tới tìm cô.” Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng nói.

“Anh......” Mặt Lôi Hoan Ni lập tức có chút xấu hổ.

“Không thân?” Lôi Đông Hãn càng phẫn nộ: “Hoắc Nhất Hàng, anh đây là mở to mắt nói lời xạo phải không? Anh là vị hôn phu của em gái tôi, còn dám nói không thân với em gái tôi.”

“Vị hôn phu? Đó là Lôi gia các người làm khó, cho tới bây giờ tôi cũng không có thừa nhận qua!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Vả lại, tôi đã kết hôn rồi.”

“Anh nói cái gì?” Lôi Hoan Ni lập tức một bộ dáng chịu đả kích lớn: “Anh kết hôn rồi? Không không không! Anh nhất định là đang lừa em, anh là người đàn ông mà em yêu nhất, anh phải cưới em, sao anh có thể kết hôn chứ? Sao anh có thể...... Cưới những người con gái khác chứ?”

Ánh mắt của cô thay đổi, ngữ khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Anh nói đi, người con gái kết hôn với anh là ai, bây giờ em sẽ đi giết cô ta!”

Hoắc Nhất Hàng xoay đầu lại, nhìn cô một cái: “Chỉ sợ, em còn chưa có bản lĩnh đó!”

“Rất ngông cuồng a!” Lôi Đông Hãn hung tợn nói: “cuồng hơn so với mấy năm trước! Vậy tôi giết anh trước, rồi mới đi giết ả tiện nhân dám cướp mất người trong lòng của em gái tôi!”

Vừa dứt lời, Hoắc Nhất Hàng bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, động tác cực nhanh ra tay với Lôi Đông Hãn, Lôi Đông Hãn không kịp phòng bị, còn không có kịp phản ứng, súng trong tay liền bị Hoắc Nhất Hàng cướp đi, họng súng màu đen kia, ngược lại, nhắm ngay hắn.

“Anh sỉ nhục vợ tôi một câu nữa thử xem!” Giọng Hoắc Nhất Hàng vô cùng băng lãnh, lạnh như đến từ trong địa ngục vậy, Lôi Đông Hãn chưa hề kiêng kị qua bất kì ai cũng có chút kinh hãi.

Thấy người nắm quyền bị người ta dùng họng súng chỉa vào, Lôi gia lập tức chạy ra rất nhiều người, súng trong tay đều nhắm ngay Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.

Nhưng Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đều không có biểu hiện nửa điểm e ngại.

“Lôi Đông Hãn, lần này tôi đến, là muốn giao dịch với anh, không rảnh dây dưa ở những chuyện cũ không hề có ý nghĩa gì, năm đó bị Lôi gia các người uy hiếp, tôi còn không có tìm anh tính sổ, anh còn tưởng là Lôi gia các người là thiên hạ đệ nhất, thì Hoắc Nhất Hàng tôi sẽ sợ các người sao?” Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng nói: “Lôi Đông Hãn, ba năm trước bắt đầu, chuyện làm ăn của Lôi gia vẫn luôn không tốt chứ gì? Lôi gia các người nhiều người, cũng sắp nuôi không nổi rồi nhỉ? Nếu không phải còn có thể vận chuyển súng ống đạn cho những quốc gia lạc hậu, ngọn cờ lớn của Lôi gia anh đã sớm sụp đổ rồi?”

Liên tiếp mấy vấn đề, mỗi một cái đều đè ngay điểm yếu của Lôi Đông Hãn.

Hắn trừng to mắt: “Anh...... Sao anh biết?”

“Tôi làm đó!” Hoắc Nhất Hàng thừa nhận rất trực tiếp.

“Anh...... anh chính là Quân tiên sinh thần bí đó? Lôi Hoan Ni cũng mặt đầy chấn kinh.

“Đúng!”

Thật ra, sau khi trốn khỏi nước A, trong lòng Hoắc Nhất Hàng luôn nén cơn giận, anh ý thức được phải trở nên đủ mạnh, chỉ riêng an ổn làm ăn kiếm tiền, là không đủ, còn phải có thế lực của mình, đương nhiên, loại thế lực này, cũng không phải là nói muốn anh phải đổi nghề làm xã hội đen, mà là phải thành lập được một thế lực bảo vệ mình người nhà anh và đế quốc thương nghiệp mà anh tự mình cực khổ gây dựng nên.

Quốc gia này không cho phép xây dựng loại thế lực này, nhưng nước ngoài có thể, thế là, anh bỏ ra nhiều tiền đi khắp thế giới tìm kiếm người tài, người tài trong các ngành nghề, người tài có thể khắc chế người của Lôi gia, cũng trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, thành lập một thế lực đủ để chống lại Lôi gia, anh dùng một chữ trong tên của mẹ anh Hoắc Thành Quân, tự xưng là Quân tiên sinh.

Theo sau, anh bắt đầu có kế hoạch đả kích, từng bước xâm chiếm việc làm ăn của Lôi gia.

Lôi gia, cũng không phải là hạng người giết người cướp của, làm điều phi pháp, làm nhiều việc ác, bọn họ kinh doanh cọ xát, nhưng không đụng tới ma túy, buôn người, những chuyện quá ác cũng không làm, chỉ dựa vào thế lực, làm những vụ làm ăn khác kiếm tiền, điểm này, giống Hoắc Nhất Hàng.

Cho nên, Hoắc Nhất Hàng cũng không có nghĩ tới việc hủy diệt Lôi gia.

Dù sao thì, nếu như không có Lôi gia, có thể sẽ có thế lực khác đi lên, chưa hẳn sẽ nhân nghĩa như Lôi gia.

“Anh cư nhiên là Quân tiên sinh!” Lôi Đông Hãn hung tợn nhìn chằm chằm Hoắc Nhất Hàng một hồi, rất không cam tâm ngẩng đầu: “Bỏ hết súng xuống cho tôi!”

“Đại ca!” Những thủ hạ đó của Lôi gia còn có chút do dự, không hiểu đại ca vừa nãy còn đòi đánh đòi giết Hoắc Nhất Hàng, sao bỗng nhiên lại...... sợ rồi?

Đây là chuyện từ đó tới giờ chưa từng xảy ra qua nha!

“Ngay cả lời của tôi cũng không nghe sao? Bỏ súng xuống!” Lôi Đông Hãn đen mặt, gầm thét một tiếng.

“Dạ, đại ca!” Cơ thể của những người đó bị dọa đến run 1 cái, nhanh chóng bỏ súng xuống.

Hoắc Nhất Hàng thấy Lôi Đông Hãn đã có thái độ trước, cũng trả lại súng cho Lôi Đông Hãn: “Bây giờ, có thể mời chúng tôi vào trong, bàn chuyện mua bán được chưa?”

“Vậy còn cần Quân tiên sinh nói cho tôi biết trước, cuối năm ngoái, chín chiếc thuyền chở hàng đã mất tích của Lôi gia, đều đi đâu rồi? Lôi gia tôi còn có thể lấy trở về không!” Lôi Đông Hãn rất không cam tâm hỏi.

“Chỉ cần chúng ta giao dịch thành công, chín chiếc thuyền đó của Lôi gia, sẽ trả về nguyên vẹn!” Hoắc Nhất Hàng nói.

“Anh, hai anh đang nói gì thế, sao em nghe không hiểu?” Lôi Hoan Ni thấy Lôi Đông Hãn giống như đã mất đi khí thế, lập tức có chút lo, trong lòng cô hiểu rõ, người đàn ông ưu tú như Hoắc Nhất Hàng, nếu như không có thế lực ép anh ta, anh thế nào cũng không thể cưới cô.

Cô nói: “Em mặc kệ, anh Hàng nếu đã trở về rồi, thì chính là muốn kết hôn với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.