Lôi Đông Hãn sa sầm mặt, nói với Lôi Hoan Ni: “Em gái, em về phòng trước đi, anh và Hoắc...... Hoắc tiên sinh, Giang tiên sinh phải bàn công chuyện, chuyện tư, lát mới nói.”
Nói xong, anh làm tư thế “mời” với Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần cũng không khách sáo, trực tiếp bước vào Lôi gia.
Lôi Hoan Ni thấy anh hai hiếm khi nghiêm túc như thế, cũng biết chuyện đại khái không giống như cô nghĩ nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy, đành phải hậm hực im miệng, rất không cam tâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoắc Nhất Hàng, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông này, nhất định phải là của Lôi Hoan Ni cô, người phụ nữ nào dám giành đàn ông với Lôi Hoan Ni cô, cô nhất định sẽ làm cho người phụ nữ đó trả cái giá thê thảm đau đớn!
Phòng khách của Lôi gia.
“Bỏ qua thù cũ không nói, Hoắc tiên sinh và Giang tiên sinh lần này tới Lôi gia, có gì không?” Vừa ngồi xuống, Lôi Đông Hãn liền hỏi thẳng.
“Cứu người!” Hoắc Nhất Hàng cũng rất trực tiếp nói ra mục đích của chuyến đi này: “Tôi cần phải mượn tàu ngầm tư nhân và thế lực của của Lôi gia đi cứu một người cực kỳ quan trọng với tôi.”
“Ai?” Lôi Đông Hãn hỏi.
“Em gái tôi.” Giang Mạc Thần nói.
“Vợ của tôi.” Hoắc Nhất Hàng nói.
“Cái gì?” Mặt Lôi Đông Hãn lần nữa hóa đen, tay “bộp” một tiếng đập vào mặt bàn, đứng lên: “Hoắc Nhất Hàng, anh đừng có mà được nước làm tới! Anh biết rõ em gái tôi thích anh, một lòng chỉ muốn gả cho anh, anh còn đi kết hôn? Còn muốn Lôi gia tôi giúp anh đi cứu người? Anh nằm mơ đi!
“Lôi Đông Hãn, tôi xin Lôi gia các người có thể tỉnh táo lại chút không!” Giang Mạc Thần cũng đứng lên, nổi giận đùng đùng nói: “Chuyện tình cảm, dưa cố hái sẽ không ngọt, anh Hoắc của tôi không hề thích đứa em gái kiêu căng ương ngạnh của anh! Chẳng lẽ anh còn muốn ép cưới lần nữa sao?
Năm đó là do chúng tôi còn trẻ, cũng quá coi trọng Lôi gia các người, mới đến Thành C làm ăn, không nghĩ tới đụng phải chuyện phiền phức lớn thế, tổn thất mấy trăm triệu, khoản bồi thường này, còn chưa đòi Lôi gia các người lấy lại, anh lại còn ở đây chỉ trích anh Hoắc của tôi? Anh thật sự cho rằng đã trở về mấy năm trước, tôi và anh Hoắc mới đến, còn Lôi gia các người đang trong thời kỳ cường thịnh sao?
Còn dám lớn tiếng với......anh Hoắc của tôi, đập bàn, anh đập thêm một cái thử đi? Lão tử lát nữa sẽ trói em gái của anh lại, ném tới tiệm da thịt của chợ đen!”
Nói tới ác, Giang Mạc Thần có lẽ không ác bằng Lôi Đông Hãn, nhưng nói về tài ăn nói, Giang thiếu còn chưa từng bại qua ai..
Mặc dù trước khi đến, anh cũng có chút bận tâm, nhưng nghe Hoắc Nhất Hàng nói anh ta chính là đại ca sau lưng của một nhánh lính thuê mà mấy năm này đều phát triển mạnh, anh còn sợ cái cầu?
“Anh...... Giang tiên sinh, đừng quên, các người hiện đang ở trên địa bàn của Lôi gia tôi! Tin hay không, tôi sẽ khiến hai người có đến mà không có về!” Lôi Đông Hãn vô cùng tức giận, hung tợn uy hiếp.
“Hớ” ~ Giang Mạc Thần lại không chút kiêng kị nào mà cười lạnh một tiếng: “Mấy năm trước anh cũng nói thế, tôi và anh Hoắc chẳng phải cũng đi sao? Lôi Đông Hãn, đừng ngông cuồng ở trước mặt chúng tôi, bây giờ mà nói thực lực của chúng ta tương đương nhau đó đều đã coi trọng Lôi gia các người rồi, bàn được thì anh bàn, bàn không được, cùng lắm thì hai bên cùng thiệt!
Dù sao thì, em gái tôi, tôi và anh Hoắc nhất định phải cứu, anh Hoắc của tôi nói rồi, dù có chết, cũng phải chết chung với em gái tôi, nếu là em gái tôi, Giang Mạc Thần tôi đương nhiên cũng không sợ chết, nhưng anh cần phải suy nghĩ kỹ, anh và toàn bộ Lôi gia muốn vì nguyện vọng ngu xuẩn đó của em gái anh mà trả cái giá thê thảm đau đớn như vậy sao!
Lôi Đông Hãn xanh mặt, nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Thế lực của “Quân tiên sinh” rốt cuộc lớn thế nào, anh thật đúng vẫn chưa rõ, nhưng quốc gia này vào mấy năm trước từng có một lần xung đột quân sự với nước láng giềng, Lôi gia đi rồi, không giải quyết được, còn tổn thất nặng nề, chính phủ bất đắc dĩ dùng nhiều tiền xin lính đánh thuê, chính là đội quân của tập đoàn J của “Quân tiên sinh”, chiến sự được giải quyết rất ổn thỏa, từ đây về sau, đội quân của tập đoàn J liền trở thành khách vip của chính phủ nước này, mấy năm qua, đội quân của tập đoàn J không ngừng cạnh tranh với Lôi gia, trước đó, anh còn tưởng rằng là vì lợi ích.
Dù sao thì, tập đoàn lính đánh thuê không thuộc bất kì chính phủ nào, cũng không có trách nhiệm với dân tộc và quốc gia, đều là lợi ích trên hết.
Mà theo đó thế lực của Lôi gia không ngừng bị từng bước xâm chiếm, anh cũng hoài nghi tới quân của tập đoàn J nhằm vào Lôi gia, nhưng hôm nay mới được chứng thực, đây rõ ràng chính là hành động có âm mưu có kế hoạch của Hoắc Nhất Hàng!
Em gái Hoan Ni của anh thích Hoắc Nhất Hàng, có thể nói là điên cuồng cố chấp với Hoắc Nhất Hàng, anh chỉ có một đứa em gái như thế, thứ mà em ấy muốn, anh đều sẽ nghĩ hết cách cho, nhưng Hoắc Nhất Hàng lại khiến cho anh biết, trên thế giới này, không phải tất cả mọi thứ đều có thể lấy, không phải tất cả mọi người, đều có thể ham muốn......
Do dự một chút, thái độ của Lôi Đông Hãn hơi tốt lên xíu, bày ra một tư thế đàm phán: “Được! Nếu như Hoắc tiên sinh quả thật đã có người khác, về phía em gái tôi, tôi có thể đi thuyết phục một chút, nhưng cứu người, tôi không đồng ý!”
“Hoắc tiên sinh và Giang tiên sinh đã có bản lĩnh như vậy, vậy thì tự mình đi cứu, tôi cũng không xen vào. Nhưng, tôi không xen vào với điều kiện là, đội quân của tập đoàn J nhất định phải trả thuyền về cho Lôi gia, nếu không, cá chết lưới rách, Lôi Đông Hãn tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào!”
“Có thể!” Hoắc Nhất Hàng lên tiếng: “Lôi tiên sinh là người giữ lời hứa, tôi tin tưởng Lôi tiên sinh đồng ý rồi sẽ cản trở chúng tôi, sẽ nói được làm được, thuyền của Lôi gia, chạng vạng tối hôm nay sẽ đến Cảng C, người và hàng trên thuyền, không hề bị thiếu, Lôi tiên sinh chỉ cần cử người đi tiếp ứng là được rồi.”
“Cáo từ!”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Hoắc Nhất Hàng đã đứng dậy.
“Anh Hoắc,” Giang Mạc Thần lại có chút gấp: “Tàu ngầm đó......” Còn mượn hay không?
“Tôi đổi ý rồi.” Hoắc Nhất Hàng nhếch miệng hiện lên một đường cong mờ: “Mạc Thần, cậu cảm thấy chúng ta đều chuẩn bị tốn mười một con số rồi, trực tiếp đi tìm chính phủ mua tàu ngầm tốt, hay là mượn tàu ngầm của Lôi gia tốt hơn?”
Giang Mạc Tầm sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Đó đương nhiên là mua một chiếc sẽ tốt hơn, còn có thể làm dịu đi sự thiếu hụt tài chính của chính phủ tài chính, sau này khi chúng ta tới, càng dễ làm ăn.”
“Anh Hoắc, chúng ta đi nhanh lên đi!”
“Đợi chút!” Lôi Đông Hãn nhanh chóng lên tiếng: “Hoắc tiên sinh, anh vậy mà lại dự định tốn mấy trăm tỷ đi cứu một người phụ nữ sao?”
“Vợ của tôi, cảm ơn.” Hoắc Nhất Hàng nói.
Lôi Đông Hãn chấn kinh, Hoắc Nhất Hàng rốt cuộc đã tích lũy bao nhiêu tài sản, xài mất mấy trăm triệu mắt cũng không nháy một chút? Hay là, tình cảm mà anh ta dành cho vợ, thật sự sâu đậm như vậy, đáng để anh ta táng gia bại sản cũng phải đi cứu?
“Hoắc tiên sinh, Cảng C là khu vực màu xám danh xứng với thực, vợ của anh mặc kệ là nằm trong tay ai, nếu như kinh động đến quân đội của chính phủ, chỉ sợ cũng chẳng khác nào kinh động đến bọn lưu manh bắt cóc vợ của anh, bọn lưu manh lòng dạ độc ác một khi ý thức được con tin trong tay mình không chỉ không thể mang lại lợi ích cho mình, ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm lớn, sẽ có hậu quả gì, trong lòng anh cũng rõ.
Cảng C là địa bàn của Lôi gia tôi, đường thông tin của Lôi gia, tuyệt đối nhiều hơn so với quân đội của chính phủ, anh thay vì mạo hiểm đi tìm chính phủ, chi bằng hợp tác với Lôi gia tôi, bàn thêm xem?”
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần liếc nhau một cái, trầm mặc nửa phút, xoay người, một lần nữa ngồi xuống.
Bọn họ căn bản không có dự tính đi tìm chính phủ, nguyên nhân chính như Lôi Đông Hãn nói như vậy, một khi kinh động bọn lưu manh vượt biên trên thuyền, mọi người trên thuyền đều sẽ có nguy hiểm, Vân Khuynh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bọn họ vừa mới cố ý nói như vậy, chỉ là vì để Lôi Đông Hãn thỏa hiệp trước.
Đàm phán, ai thỏa hiệp trước, ai sẽ thua.
Lôi Đông Hãn thua, mục đích của bọn họ cũng đã đạt được.
“Lôi gia muốn cái gì? Tiền? Cho con số đi!” Hoắc Nhất Hàng nói.
Giang Mạc Thần bổ sung một câu: “Đừng quá tham, Lôi gia cũng không phải lựa chọn duy nhất của chúng ta.
Lôi Đông Hãn nghĩ nghĩ, nói: “300 tỷ, thuyền của Lôi gia trả về, tập đoàn J không thể chống đối với Lôi gia, bao gồm toàn bộ tài nguyên bên trong tàu ngầm của Lôi gia, bao gồm tất cả người làm của tôi trong đó, bao gồm tất cả đường tin tức của vệ tinh đó trên trời, các anh có thể tùy ý chi phối và sử dụng!
“Thành giao!” Hoắc Nhất Hàng không chút do dự đồng ý.
300 tỷ, anh vốn chuẩn bị 500 tỷ, Lôi Đông Hãn, quả thật không tham!
Bỏ qua cô em gái cố chấp của anh ta qua 1 bên, anh ta có thể xem là đối tượng hợp tác tốt.
Giang Mạc Thần cầm điện thoại di động của mình lên, đem giao diện của đoạn ghi âm đưa cho Lôi Đông Hãn nhìn: “Lôi tiên sinh, lời mà anh vừa nói tôi đã ghi âm lại rồi, nội dung trên giấy cũng không cần nữa, Lôi tiên sinh bây giờ chỉ cần lấy tài khoản ra, lập tức sẽ có thể nhận lấy tiền.
Lôi Đông Hãn lại hơi kinh ngạc, anh không nghĩ tới Hoắc Nhất Hàng sẽ đồng ý sảng khoái như thế, thương nhân chú trọng lợi ích, nhưng anh ta không hề quan tâm sẽ chịu tổn thất lớn thế này?
Anh bỗng nhiên rất muốn gặp thử một lần, rốt cuộc là một kỳ nữ như thế nào, lại có thể khiến cho người đàn ông ưu tú như Hoắc Nhất Hàng, luôn một lòng với cô, vì cô mà không màng tất cả!
——————
Tối hôm đó, điện thoại vệ tinh của Cố Du nhận được một tin: “Khuynh Khuynh, bảo vệ tốt bản thân, anh sẽ ở bên em.
Bỗng nhiên có chút điện giật, lập tức kích thích Cố Du tỉnh lại, đây là hình thức tin nhắn mà cô tự cài đặt, chỉ có cô có thể cảm giác được.
Đêm đã khuya, phụ nữ trong khoang thuyền đều đã ngủ, Cố Du lặng lẽ lấy điện thoại vệ tinh ra nhìn thoáng qua, liền biết tin nhắn này là gửi cho Vân Khuynh.
Cô nhích người qua, nhéo nhéo mặt Vân Khuynh, đánh thức cô: “chị ơi, người đàn ông của chị đến rồi.”
“Đừng kích động đừng kích động, còn chưa tới đâu,” Cố Du nhanh chóng nói: “Em vừa mới nhận được tin, người đàn ông của chị bảo chị bảo vệ tốt bản thân, nói là anh ta sẽ ở bên cạnh chị.”
Nói xong, Cẩn Du lại lẩm bẩm một câu: “Người đàn ông của chị cũng thật là, lúc này rồi, cũng không quên nói lời ngọt, anh ta cũng nên nói chút gì có giá trị chứ.”
Vân Khuynh trầm mặc hai giây, nói: “Không, anh ta sẽ không nói những lời vô dụng này, anh ta hẳn là —— đã tới rồi, ở gần ngay chiếc thuyền này!”
“A? Cái này...... Cái này sao có thể!” Cố Du rất kinh ngạc, gần chiếc thuyền này, đều là nước biển a.
Trên thực tế, Vân Khuynh nói đúng.
Hoắc Nhất Hàng xác thực đã tới, anh lợi dụng con đường đặc thù của Lôi gia, rất nhanh tra ra tin tức tàu vượt biên sắp cập bến ngay cảng bí mật, bởi vì thêm hai ngày rưỡi nữa, tàu vượt biên sẽ đến cảng, thuyền trưởng sớm đã chào hỏi với cảng tàu, rất dễ dàng lấy được tuyến đường của tàu vượt biên.
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đều lên tàu ngầm của Lôi gia, dựa theo đường đi của con tàu, tìm được tàu vượt biên.
Lúc này, đang ở ngay dưới mặt biển kế bên tàu vượt biên.