Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 151



63151.

Cố Du vừa dẫn theo hai cô gái chui xuống dưới đáy khoang, nghe có tiếng bước chân đang tiến lại gần, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

Nếu như, bọn người xấu trên thuyền vẫn chưa được xử lý hết thì sao?

Vả lại cô có thể nghe được, tiếng bước chân chỉ có một người.

Một người? Vậy thì càng có thể là bọn người xấu đó!

Cô nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn thấy trên bàn có một chén cơm đang ăn dở, cô vội cầm cái chén, giấu ở đằng sau cửa khoang.

Mà Giang Mạc Thần nghe Hoắc Nhất Hàng nói, bọn người xấu trên thuyền đã hoàn toàn bị khống chế, kêu anh lên đây để giải thoát con tin, nên anh không hề phòng bị, đã lên đây cứu người, con tin không cảm tạ ơn cứu mạng của anh thì thôi, sao có thể quay qua tấn công anh được?

Nhưng mà, thường những chuyện không ngờ tới lại thường hay xảy ra.

Một giây sau, trong lòng của anh liền phát sinh hoài nghi: “Không lẽ trên thuyền còn kẻ địch?”

Gấu bắc cực làm việc không sạch sẽ chút nào!

Sầm mặt lại, anh bỗng nhiên xoay người, rất nhanh đã tóm gọn kẻ phục kích mình trong tay, lực tay rất mạnh, bóp đến Cố Du rất đau, la lớn lên: “Thả ta ra, cái đồ xấu xa này!”

Con gái?

Giang Mạc Thần sững sờ, lau máu và dầu trên đầu mình, nhìn kỹ lại, mới xác định được người mình đang tóm trong tay là con gái: “Cố Du?” Trước khi đến đây, Cố Du đã gửi tin nhắn cầu cứu, anh nhìn qua tấm hình chụp của cô, nên bây giờ vô thức nhận ra được.

“Anh biết tôi?” Cố Du cũng sửng sốt.

Giang Mạc Thần buông Cố Du ra, lau máu trên trán của mình, “Ui” một tiếng: “Bổn thiếu có ý tốt đến đây cứu người, đã không cám ơn thì thôi còn dám đánh bổn thiếu, tôi sống tới lớn chừng này, chưa bao giờ có ai dám đánh vào đầu tôi, Cố Du, cô tiêu rồi!”

Đây rõ ràng là đang uy hiếp.

Cố Du lắc nhẹ người một cái: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý, tôi tưởng anh là đám người trên thuyền kia, tôi, tôi xin lỗi.”

“Mạo muội hỏi 1 câu, ngài là ai vậy?”

“Lão tử là Giang Mạc Thần!” Giang Mạc Thần nâng cao âm lượng, lại “Ui” một tiếng: “Còn không mau đi theo, lão tử muốn đi gặp bác sĩ!”

Tâm trạng Cố Du bỗng nhiên trầm xuống, chết rồi, Giang Mạc Thần, không phải chính là tên “Hỗn thế ma vương” nổi tiếng xấu xa của Vinh Thành hay sao?

Tiêu rồi tiêu rồi, cô chọc phải nhân vật lớn như vậy, con đường phía trước không còn ánh sáng nữa rồi!

“Giang thiếu, tôi thật sự không phải cố ý, ngài ngài chậm một chút, tôi dìu ngài đi xem bác sĩ.” Cố Du tranh thủ lấy lòng Giang Mạc Thần, nắm lấy tay Giang Mạc Thần.

“Ngài? Bản thiếu nhìn rất già sao?” Giang Mạc Thần nhíu mày một cái, lúc đầu định sẽ hất tay Cố Du ra, nhưng sau khi nắm qua, cảm thấy tay của cô gái nhỏ lành lạnh, mềm mềm, trơn bóng, nắm vào còn rất thoải mái, liền lật tay Cố Du qua, nắm chặt hơn một chút, còn làm bộ dạng như đang rất yếu: “Ây da da, cô cũng ra tay độc ác thật, đánh tới bổn thiếu trước mắt chỉ toàn sao, tốt nhất đừng để lại di chứng gì.”

Trong lòng Cố Du càng thêm hoảng: “Sẽ không sẽ không, Giang thiếu anh phúc lớn mạng lớn, chỉ là một chén cơm nhỏ, đánh vào trán anh là để thêm phúc thêm thọ, sao có thể để lại di chứng.”

Thêm phúc thêm thọ?

Cô gái nhỏ này nói chuyện còn rất thú vị!

Giang Mạc Thần nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện này, cô định vậy là xong sao, Cố Du, bổn thiếu nói cho cô biết, tốt nhất tôi không có chuyện gì, nếu xảy ra di chứng gì tôi bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi tới cùng, nếu nghĩ tới rũ bỏ trách nhiệm, chờ xem bổn thiếu chơi chết người nhà cô như thế nào.”

Cố Du có chút rầu rĩ, nói: “Giang thiếu, chuyện này chúng ta phải giao kèo trước, nếu ngài có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm, ai làm người đó chịu, có gì anh cứ tìm tôi, đừng liên lụy ba mẹ cùng người nhà của tôi phải lo lắng!”

Nha đầu này, còn rất có tinh thần trách nhiệm. Giang Mạc Thần khẽ cười một tiếng: “Vậy cô cứ chờ xem, cô đã đánh bổn thiếu, bổn thiếu sẽ khiến cô cả đời khó quên!”

Kết quả là, Cố Du chỉ có thể đâm lao theo lao, cùng Giang Mạc Thần đi xem bác sĩ.

——————

Cùng lúc đó, Vinh Thành.

Tống Tây Hoa đứng ở hành lang bệnh viện, nửa tiếng trước, Tống Nhan bỗng nhiên ngất xỉu, Tống Tây Hoa nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.

Anh cô đơn đứng ở đó, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy bi thương.

Không biết, Vân Vân có được giải cứu thành công không.

Nếu như nói trước kia, anh cảm thấy giữa anh với Hoắc Nhất Hàng, chỉ là khoảng cách một người nhiều tiền hơn một người, nhưng bây giờ anh mới cảm nhận được, Hoắc Nhất Hàng là một nhân vật lớn anh không thể nào so được.

Tại Vinh Thành, trên phương diện buôn bán, anh có thể giúp Vân Khuynh, nhưng ngoài phương diện này ra, anh còn có thể làm được gì.

Anh không thể nhanh chóng hành động, cứu một người ở giữa biển người mênh mông, khoảng cách chênh lệnh giữa người với người, phải vào những giây phút nguy hiểm, mới hiện rõ rệt được.

Anh, Tống Tây Hoa, đúng là kém hơn Hoắc Nhất Hàng.

Tình yêu dành cho Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng không ít hơn anh, đối xử tốt với Vân Khuynh, anh cũng không tốt hơn Hoắc Nhất Hàng, thậm chí anh còn nhận thấy, mỗi khi Vân Khuynh nhìn Hoắc Nhất Hàng đôi mắt liền sáng lên, Vân Khuynh thật sự yêu Hoắc Nhất Hàng.

Không giống cam chịu sắp đặt như Lục Văn Bân, mà thật sự đặt Hoắc Nhất Hàng ở trong lòng.

Cho nên, rốt cuộc, anh đã thua hoàn toàn.

Thua bởi năng lực, thua bởi thực lực, quan trọng nhất, là thua về phần tình cảm mà Vân Khuynh dành cho Hoắc Nhất Hàng.

Kỳ thật, không có gì phải khổ sở, Vân Khuynh là cô gái anh muốn bảo vệ, chỉ cần cô ấy sống được hạnh phúc, anh đã cảm thấy vui rồi.

Vả lại những chuyện như thất tình này, chẳng phải anh là người có kinh nghiệm hay sao?

Thế nhưng mà, tại sao tim vẫn thấy đau nhói như vậy?

“Người nhà Tống Nhan, người nhà Tống Nhan có ở đây không?” Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, hô lớn.

Tống Tây Hoa lúc này mới kịp phản ứng, giấu đi bi thương cùng thất tình, đi qua: “Có!”

Anh đi đến trước mặt bác sĩ, khách khách khí khí hỏi: “Bác sĩ, tình hình Tống Nhan thế nào? Tại sao cô ấy lại bị ngất xỉu?”

Bác sĩ nhìn Tống Tây Hoa một chút, giải thích nói: “Người yêu anh không có gì nguy hiểm, chỉ là làm việc mệt nhọc quá nên bị ngất thôi, dù gì cô ấy cũng đang mang thai thời kỳ đầu, phải nghỉ ngơi nhiều, những việc nhà nặng nhọc cũng không nên làm, ba tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm nhất, cũng là thời kỳ dễ dẫn đến việc đứa trẻ trong bụng bị sinh non.”

Bác sĩ nói một loạt các lưu ý, trong đầu Tống Tây Hoa lại có chút choáng váng, một hồi lâu, anh mới hỏi: “Bác sĩ nói, Tống Nhan đang mang thai?”

“Đúng vậy a.” Bác sĩ giương mắt lên: “Anh không biết người yêu anh đang mang thai?”

“Không phải, tôi không phải……” Tống Tây Hoa định giải thích mình không phải là người yêu của Tống Nhan, nhưng nghĩ lại khoảng thời gian này cô luôn một mực ở bên cạnh anh, lại không có kết bạn với người đàn ông nào khác, vả lại sự trong trắng của cô cũng đã cho anh rồi.

“Mang thai được bao lâu rồi?” Anh hỏi ngược lại bác sĩ.

“Sau khi siêu âm và tính toán thời gian chu kỳ kinh nguyệt, đứa bé đã được khoảng một tháng.” Bác sĩ trả lời.

Sắc mặt Tống Tây Hoa liền thay đổi, khoảng một tháng, không phải vừa đúng thời gian anh và Tống Nhan xảy ra quan hệ hay sao?

Cho nên, đứa con là của anh.

Tiếp sau đó bác sĩ có nói gì, Tống Tây Hoa cũng nghe không lọt tai.

Trong lòng anh đầy mê mang, chỉ làm một lần, không lẽ lại mang thai?

Ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là có ý trốn tránh, chối bỏ trách nhiệm.

Cho nên vừa có ý nghĩ này, anh liền phải gạt bỏ.

Lúc trước, Tống Nhan giúp anh giải cứu khẩn cấp, anh bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ của Tống Nhan, cũng xem như là có qua có lại, nhưng mà, bây giờ thì sao?

Hay anh kêu Tống Nhan bỏ đứa bé đi?

Nhưng làm vậy là không chịu trách nhiệm, Tống Nhan còn trẻ như vậy, làm vậy sẽ phải chịu tổn thương rất lớn.

Nhưng nếu muốn chịu trách nhiệm thì sao? Cưới Tống Nhan làm vợ?

Anh không đồng ý, đối với anh, vị trí vợ, chỉ dành cho người con gái anh đã yêu suốt nhiều năm qua, cho dù không được cô ấy đáp lại, anh cũng không nghĩ tới việc sẽ cưới người con gái khác.

Tâm trạng Tống Tây Hoa trước giờ chưa từng rối bời như vậy.

Mà sau khi biết được nguyên nhân ngất xỉu của mình là do mang thai, Tống Nhan cũng rất kinh ngạc.

“Tôi, sao tôi có thể mang thai được?” Tống Nhan nghe được sự run rẩy, khó tin trong giọng nói của mình.

Y tá bị nét mặt của cô chọc cười, nhịn không được nói: “Tại sao cô không thể mang thai, thân thể cô khỏe mạnh, tuổi tác phù hợp, mang thai cũng là chuyện bình thường mà, vả lại người yêu cô lại đẹp trai như vậy, mang thai phải là chuyện mừng lớn a.”

Người yêu?

Tống Nhan sửng sốt một chút, kịp phản ứng, trước khi hôn mê, người cuối cùng cô nhìn thấy là Tống Tây Hoa, nên y tá đang cho rằng cô và Tống Tây Hoa là vợ chồng?

Đứa con, đúng là của Tống Tây Hoa, cô chỉ xảy ra quan hệ với một mình Tống Tây Hoa, nhưng mà……

“Anh ấy có biết tôi mang thai không?” Tống Nhân thận trọng hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi, trưởng khoa chúng tôi đã ra ngoài nói với anh ấy.”

“Vậy anh ấy có phản ứng như thế nào?” Tống Nhan lại hỏi.

“Còn có thể là phản ứng gì, vui mừng thôi!” Y tá nghĩ đây là lẽ đương nhiên, nói: “Cô xinh đẹp như vậy, người yêu cô lại đẹp trai như vậy, sau này con của hai người chắc chắn sẽ rất xinh xắn!”

Vế sau của câu nói này thì cô đồng ý, nhưng vế trước nói Tống Tây Hoa vui mừng thì sao?

Dù sao, cô gái mà anh ngày đêm thương nhớ không phải là Tống Nhan cô.

“Thật ngại quá, tôi muốn hỏi, tình hình của tôi có thích hợp để phá thai không?” Hai chữ “phá thai” này, Tống Nhan khó khăn lắm mới nói ra được.

Tay của cô không tự chủ được, đặt ở bụng của mình.

Trong đó có một sinh linh nhỏ bé, tới một cách lặng lẽ, nhưng đối với cô và Tống Tây Hoa, đều không phải là tin vui.

Cô muốn bỏ đứa bé sao?

Tim, có chút chua, có chút đau, lại có chút đắng chát.

“Phá thai?” Y tá có chút khoa trương: “Cô không phải đang nói đùa chứ? Vất vả lắm mới có thể mang thai, vậy mà bây giờ cô lại muốn phá thai? Cô có biết làm vậy người phụ nữ phải chịu tổn thương nghiêm trọng như thế nào không?” Người yêu cô mà biết được cô muốn phá thai chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

“Không, anh ấy sẽ không đau lòng.” Tống Nhan nói: “Vả lại, anh ấy không phải người yêu của tôi.”

“Hả? Không phải con của anh ta?” Y tá kinh ngạc.

“Là của anh ấy, nhưng không phải đứa con mà anh ấy mong chờ.” Tống Nhan nói xong, sợ y tá hiểu lầm, lại nói thêm vài câu: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải tiểu tam đâu, chỉ là tôi thích anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, nhưng anh ấy lại thương nhớ người khác, nên đứa con này không phải đứa con mà anh ấy muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.