Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 161



Ánh đèn trong phòng sách rất sáng sủa, có thể nhìn thấy tình hình trong phòng rõ ràng.

Không tính sofa rộng lớn, cả người Lôi Hoan Ni đè lên người của Hoắc Nhất Hàng, áo khoác tùy ý vứt xuống đất, dây của nội y trượt xuống một sợi, từ góc độ của Vân Khuynh nhìn qua đó, giống như hai người đang hôn nhau.

Trong lòng Vân Khuynh trầm xuống mạnh mẽ, trên người cũng nổi lên một cơn lạnh lẽo khó chịu.

Cho dù không có tình cảm vợ chồng, đột nhiên nhìn thấy chồng mình đi cùng với người phụ nữ khác cũng sẽ không có cảm giác tốt gì, càng huống chi, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng trải qua nhiều thứ như thế, đối với Hoắc Nhất Hàng, sớm đã có tình cảm sâu đậm rồi. Đương nhiên càng không muốn thấy người đàn ông của mình dính phải mùi hương của phụ nữ khác.

Sắc mặt cô có chút không tốt, còn có cảm giác muốn lập tức quay người rời khỏi đây.

Nhưng trong lòng cô lại biết rất rõ, càng ở trong tình huống này, càng phải bình tĩnh lại, cô không phải trước đó mới nói qua tuyệt đối tin tưởng chồng mình?

Thị giác mãnh liệt đả kích rất lớn, nhưng không nhất định là chân tướng của sự thật!

Lúc trong vài giây, trong lòng Vân Khuynh đã lóe lên vài suy nghĩ, cô lạnh lùng mở miệng, “Nghe người Lôi gia nói, chồng của tôi uống say rồi? Tôi đến đón chồng tôi về nhà? Nhưng không biết Lôi tiểu thư với hành vi lợi dụng nguời khác như vậy là chuyện như thế nào?”

Sau khi bình tĩnh, Vân Khuynh phát hiện, hồi nãy đến giờ đều là Lôi Hoan Ni tự diễn một mình, Hoắc Nhất Hàng trên sự thật không những không trả lời, ngay cả bộ vest trên người, giày da dưới chân cũng vẫn còn đang mang đàng hoàng.

Đúng rồi, cô chỉ nói có hai câu này.

“Cô……cô nói bừa gì thế? Cái gì lợi dụng người khác? Rõ ràng là tôi và anh Nhất Hàng hai người thương nhau……ai cho cô vào đây hả!” Lôi Hoan Ni ngây người một lát, mới giận dữ nói với Vân Khuynh, “Tôi biết cô là ai, chẳng qua là người phụ nữ mà anh Nhất Hàng nhất thời thích đồ mẻ mà lấy về sao? Cô đừng đắc ý, anh Nhất Hàng vừa nãy đã hứa với tôi, về sẽ ly hôn với cô, cũng không xem bản thân có bao nhiêu cân lạng, còn dám giật đàn ông với Lôi Hoan Ni tôi! Về nhà? Về cái gì nhà? Đúng là nực cười!”

“Lôi tiểu thư, đầu óc là một thứ tốt, đáng tiếc cô không có!” Giọng điệu Vân Khuynh lạnh xuống, “Cô cứ mở miệng nói Nhất Hàng hứa kết hôn với cô, nhưng trên sự thật, tôi nhìn thấy là cô nhân lúc Nhất Hàng say rượu, tiềm thức không tỉnh táo, liền không biết nhục nhã cởi hết quần áo của mình, ý đồ muốn sàm sỡ anh ấy! Cảm giác tự biên tự diễn, tự lừa dối mình không dễ chịu chứ?

Còn với nhà, tôi là vợ của Nhất Hàng, đương nhiên là nơi đó có tôi là có nhà!

Lôi gia bây giờ với chồng tôi là mối quan hệ hợp tác, có những chuyện Lôi tiểu thư nếu như không biết, vẫn đừng nên làm tuyệt tình chuyện này quá, nếu không, hậu quả hai bên bị thương suy cho cùng không phải Lôi tiểu thư có thể gánh nổi đâu.”

Nói đến đây, Vân Khuynh đi lên trước hai bước, nhặt lấy áo quần của Lôi Hoan Ni, trực tiếp vứt vào mặt cô, “Bây giờ, xin mời Lôi tiểu thư lập tức, tức khắc rời xa chồng tôi một chút!”

Lôi Hoan Ni căn bản không nghĩ đến, Vân Khuynh nhìn thấy cô và Hoắc Nhất Hàng và ôm nhau, nghe những lời cô vừa nói, phản ứng không ngờ lại là như thế này.

Đây căn bản không phải như cô nghĩ vậy.

Cô nghĩ là, Vân Khuynh nghe được lời nói của cô, cộng thêm thị lực bị xung kích mãnh liệt, sẽ chịu phải đả kích lớn, lập tức xông ra ngoài hoặc là mắng cô, nếu như vậy, cô có thể mượn gió bẻ măng, khẳng định được cô và Hoắc Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì, một bên có thể để Hoắc Nhất Hàng phải chịu trách nhiệm với cô, một bên khác có thể ly gián mối quan hệ giữa Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, để bản thân Vân Khuynh cút khỏi bên cạnh Hoắc Nhất Hàng!

Nhưng Vân Khuynh không những không theo hướng kế hoạch của cô phát triển, còn đội lên một cái mũ lớn “Lợi dụng người khác, ý đồ sàm sỡ” cho cô, hơn nữa nhìn ra cô chỉ là đang tự biên tự diễn? Còn lớn tiếng muốn cô rời xa Hoắc Nhất Hàng một tí?

Người phụ nữ này, làm sao có thể bình tĩnh như thế? Bị nói trúng tim đen như thế?

Là cô coi thường người phụ nữ này sao?

“Phụ nữ này, cô dựa vào cái gì mà nói tôi lợi dụng người khác? Tôi và anh Nhất Hàng rõ ràng là thích nhau!” Lôi Hoan Ni hoang mang rồi, vội vàng đề cao giọng nói, “Có thể cô vẫn chưa biết, tôi quen anh Nhất Hàng trước hơn cô rất nhiều, chúng tôi xém tí là đã kết hôn rồi.”

“Lôi tiểu thư cũng nói là xém tí, nếu như chưa kết hôn, chứng minh Nhất Hàng không có tình ý gì đối với cô, Lôi tiểu thư, cô đại khái trước giờ chưa yêu đương đàng hoàng qua lần nào chứ?” Vân Khuynh cười lạnh một tiếng, nói, “Chuyện tình cảm, không phải ai quen biết trước là của ai trước, mà còn xem hai người có hợp nhau không, có phải đầu tâm đầu ý hợp thật không, đạo lý không phải ai lớn tiếng là ai đúng đâu.

Vân Khuynh tôi có tai biết nghe, có mắt biết nhìn, có não biết suy nghĩ, bất kể cô che đậy và vu khống thế nào, tôi cũng không tin giữa Nhất Hàng và cô có gì, tin tưởng, là cơ bản của tình yêu và mối quan hệ vợ chồng tồn tại, tôi không thể nào phạm phải sai lầm thấp kém như thế!

Đương nhiên, tôi không thể không thừa nhận, chiêu này của Lôi tiểu thư đích thật cũng xảy ra hiệu quả nhất định, chí ít, tôi nhìn thấy cô ý đồ sàm sỡ chồng tôi, tâm trạng tôi cực kì không vui!

Nhưng, lúc tôi hiểu được âm mưu của Lôi tiểu thư xong, sự phẫn nộ và không vui trong lòng tôi tức thời giảm nhẹ rất nhiều, còn có chút tội nghiệp Lôi tiểu thư.”

“Cô nói cái gì? Cô tội nghiệp tôi?” Biểu cảm của Lôi Hoan Ni rất khoa trương, “Vân Khuynh, cô không bị bệnh chứ? Tôi có chỗ nào đáng để cô tội nghiệp?”

“Tại sao không có? Chỗ đáng tội nghiệp cô khá nhiều.” Ánh nhìn của Vân Khuynh nhìn lên người Hoắc Nhất Hàng, thấy anh từ đầu đến cuối cũng không có động tác gì, càng xác định rằng anh trong tình huống không có ý thức bị Lôi Hoan Ni ám hại.

Trong lòng cô càng vững vàng hơn, tiếp tục lạnh lùng nói với Lôi Hoan Ni, “Thân là đại tiểu thư của Lôi gia, cô có hoàn cảnh và tài nguyên rất tốt, nhưng lại chỉ có tính khí ngang bướng kiêu ngạo, cũng không biết rốt cuộc cô đắc ý cái gì, rõ ràng rời khỏi sự bảo hộ của Lôi gia, cô chẳng phải là cái gì, cái gọi là mạnh mẽ đều là giả, không lẽ không tội nghiệp sao?

Rõ ràng cô cũng khá xinh đẹp, thân hình cũng không tồi, người thật sự thích cô nghĩ thôi cũng rất nhiều, nhnưng cô lại cố chấp theo đuổi người chồng mà không có một chút tình ý gì với cô của người khác, dùng những thủ đoạn bỉ ổi như thế, giẫm đạp đạo đức và thân phận của bản thân, không lẽ không tội nghiệp sao?

Tôi vừa nãy lúc qua đây mãi không nhìn thấy anh của cô, trước đó cô để chồng tôi đến Lôi gia nhưng rõ ràng là “Anh hai của cô tìm anh ấy”, nếu như anh hai cô không ở nhà, chứng minh cô thật ra lấy anh hai cô làm cái cớ để gạt chồng tôi qua đây, vậy thì, cô có một người anh đối xử với cô tốt đến thế mà không biết trân trọng, còn trăm phương nghìn kế lợi dụng anh ta để làm những chuyện tự làm nhục bản thân này, không lẽ không tội nghiệp? Còn nữa……”

“Cô câm miệng!” Sắc mặt Lôi Hoan Ni tức đến tái xanh, “Cô tưởng cô là ai, cô có tư cách gì giáo huấn tôi ở đây, cô cút ngay cho tôi, lập tức từ nhà của tôi cút ra ngoài!”

“Tôi sẽ đi,” Vân Khuynh nói, “Chỉ cần cô đứng dậy trước, rời xa xa khỏi chồng tôi! Lôi tiểu thư, nếu như cô đúng là con người ngay cả đạo đức và sự nhục nhã cơ bản cũng không có, cũng mời cô đi chỗ khác phát điên, cho dù Vân Khuynh tôi đây không có cái vòng sáng gọi là “Công chúa hắc đạo” của cô soi sáng, tôi cũng không thể nào tự tay nhường chồng cho người khác!”

“Cô…….cô là người phụ nữ chết tiệt!” Trên mặt Lôi Hoan Ni cuối cùng cũng không chịu được, nhảy lên chỉ vào mặt Vân Khuynh mắng, “Cô là đang cười khinh tôi sao? Cười khinh tôi bỏ ra nhiều tâm tư như thế cũng không lấy được lòng của anh Nhất Hàng, còn cô lấy được rồi, cho nên cô mới dám đắc ý trước mặt tôi?

Nhưng cô lại có gì tốt chứ? Bản thân không cẩn thận rơi vào tay bọn bắt cóc, còn phải để anh Nhất Hàng trả cái giá lớn như thế để cứu cô? Lại nói tôi tại sao lại bám dính lấy anh Nhất Hàng ở đây, vậy chẳng phải cũng do cô làm nên sao? Nếu như cô thông minh một tí, tạo ít phiền phức cho anh Nhất Hàng, anh Nhất Hàng sẽ chạy đến thành phố C sao?

Đúng thật không biết người phụ nữ này như cô rốt cuộc có gì tốt, anh Nhất Hàng đồng ý vì cô dùng 300 tỷ cũng bỏ đi, còn không biết đồng ý nội dung hợp đồng gì với anh hai tôi, cô nói anh Nhất Hàng là chồng của cô, có người như cô chế tạo phiền phức và tốn thất cho chồng mình thế sao?

Tôi thấy phụ nữ này như cô không những không có ưu điểm gì, căn bản là kẻ gây tai họa! Tang môn tinh, hoa sen trắng, mưu kế……”

“Lôi Hoan Ni, không được sỉ nhục vợ tôi!” Lời của Lôi Hoan Ni vẫn chưa dứt, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Nhất Hàng.

Thật ra, lúc Vân Khuynh bước vào cửa, Lôi Hoan Ni đột nhiên ập lên người anh, anh đã muốn lập tức đẩy người ra.

Anh càng ngày càng ghê tởm đụng vào người phụ nữ khác ngoài Vân Khuynh.

Ai biết, Lôi Hoan Ni ôm lấy anh rất chặt, hơn nữa, rất nhanh, anh cũng nghe được tiếng của Vân Khuynh, thế là, anh quyết định quan sát tình hình.

Anh tin tưởng Vân Khuynh khẳng định sẽ để Lôi Hoan Ni biết khó mà lui.

Đáng tiếc Hoắc Nhất Hàng lại không biết, cho dù Vân Khuynh trấn tĩnh biết mấy, gặp đến chuyện liên quan đến anh, tâm trạng cũng sẽ chịu ảnh hưởng, lý trí là bề mặt thôi, hai người phụ nữ cãi nhau, căn bản không có cách nói có người sẽ biết khó mà lui này.

Hơn nữa, Lôi Hoan Ni cũng bắt đầu ăn nói ngang ngược mắng Vân Khuynh.

Anh đương nhiên không thể để vợ mình bị mắng, cũng thể tiếp tục giả ngất nữa rồi.

Sự đột nhiên lên tiếng của Hoắc Nhất Hàng, không những để biểu cảm của Lôi Hoan Ni sụp xuống, ngay cả Vân Khuynh cũng ngây ra.

Nhìn thấy ánh mắt anh minh bạch, làm gì có bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, tâm trạng cô đột nhiên trở nên không tốt, cô nói với Lôi Hoan Ni lâu như thế, nhưng anh lại giả ngất xem kịch.

Cau mày một hồi, Vân Khuynh vẫn là đi qua đó, buồn bã nói, “Nhất Hàng, người Lôi gia nói anh uống say rượu, cho em qua đây đón anh, nếu anh có thể đi được, thì chúng ta về nhà!”

Đây rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại bị Vân Khuynh nói thành câu cảm thán, rõ ràng, là giận rồi.

Hoắc Nhất Hàng cũng lập tức cảm giác được, vội đứng dậy ngay, chỉnh lại quần áo của mình, quay lưng lại nói với Lôi Hoan Ni, “Lôi tiểu thư, chuyện lần này tôi sẽ ghi nhớ, đợi Lôi Đông Hãn trở về, mời anh ta qua đó uống trà!”

Nói xong, anh liền bước nhanh lên trước, giảm giọng điệu xuống rất dịu dàng, “Khuynh Khuynh, chúng ta về nhà thôi!”

Ánh nhìn của Vân Khuynh rơi vào cái bàn tay đặt trên eo của mình, trong đầu hiện lên cảnh vừa nãy Lôi Hoan Ni đè lên người của Hoắc Nhất Hàng, tâm trạng càng tồi tệ hơn, nhưng trước mặt Lôi Hoan Ni, không có thể hiện ra, mà là thuận theo ý của Hoắc Nhất Hàng, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng sách của Lôi Đông Hãn.

Nhưng vừa ra khỏi cửa chính của Lôi gia, cô liền lập tức kéo ra khoảng cách ở giữa với Hoắc Nhất Hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.