Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 162



Vân Khuynh hiển nhiên là tức giận rồi.

Chẳng phải là vì chuyện Lôi Hoan Ni bám lấy Hoắc Nhất Hàng, mà là vì Hoắc Nhất Hàng rõ ràng không có tí chuyện gì, trên người thậm chí không hề có chút mùi rượu nào, nhưng anh lại cố ý giả ngất, dò thám cô? Không tin tưởng cô? Hay là cảm thấy cô cãi nhau với Lôi Hoan Ni rất “hay”? Anh rất thích thú xem bộ phim này?

Cho dù là nhìn thấy cảnh thị giác bị đả kích lớn đến thế cô đều kiên định không dời tin tưởng anh, nhưng anh lại không đủ tin tưởng với cô? Còn lấy Lôi Hoan Ni ra để dò thám cô?

Nghĩ càng nhiều, Vân Khuynh lại càng giận, trong lòng buồn bã, nhịp đi của bước chân vì thế tăng nhanh, trên người nổi lên một cảm giác lạnh lùng “Đừng đụng em, đừng tiếp cận em!”.

Trong lòng Hoắc Nhất Hàng tức thời có chút hoang mang, lần này của anh, đúng thật làm Vân Khuynh giận rồi.

“Khuynh Khuynh, em đi chậm chút, em đợi anh với.” Hoắc Nhất Hàng vội vàng đuổi theo Vân Khuynh, nắm lấy tay Vân Khuynh.

Nhưng lại bị cô dùng sức hất ra, “Đừng lấy tay anh đụng em!”

Khuôn mặt Hoắc Nhất Hàng cứng đơ lại, một bên duy trì nhịp đi với Vân Khuynh, một bên giải thích nói, “Khuynh Khuynh, chuyện không như em nhìn thấy đâu, giữa anh và Lôi Hoan Ni không có chuyện gì xảy ra, em xem, áo quần anh vẫn còn đang mặc, cô ta là có ý đồ, muốn lợi dụng cảnh tượng giả này để ly gián mối quan hệ của chúng ta, đây đều là cô ta……”

“Lôi Hoan Ni có ý đồ gì, em rất rõ ràng!” Vân Khuyên đứng ngay tại chỗ, lạnh lẽo nhìn sang Hoắc Nhất Hàng, “Anh chẳng phải đều nghe những lời của em và Lôi Hoan Ni nói rồi sao? Em không hề nghi ngờ qua anh sẽ xảy ra chuyện gì với cô ta, cô ta chẳng phải nói mấy năm trước đã quen biết anh? Không phải nói hai người xém tí là kết hôn? Anh nếu như muốn xảy chuyện gì với cô ta, sớm đã xảy ra rồi chứ? Không cần đợi đến bây giờ.”

“Vậy tại sao em giận?” Hoắc Nhất Hàng hơi cau mày.

Âm mưu của Lôi Hoan Ni không thực hiện được, cô cũng không có hiểu lầm giữa Lôi Hoan Ni và anh có xảy ra chuyện gì, vậy cô tại sao lại đột nhiên thay đổi sắc mặt?

“Tức giận?” Vân Khuynh nói, “Anh cảm thấy em tức giận rồi? Vậy đại khái là vừa nãy em quá tập trung trong phần biểu diễn, vẫn chưa kịp thu về nữa! Tại sao? Tôi biểu diễn còn được không? Anh xem có thấy hay không? Hay là nói, anh đối với kết quả bản thân đích thân dò thám em, hài lòng không?”

Lời nói này vừa dứt, Vân Khuynh chưa đợi Hoắc Nhất Hàng trả lời, lại quay lưng tiếp tục bước đi, bước càng nhanh hơn, hiển nhiên lại càng giận hơn!

Biểu diễn? Dò thám?

Hoắc Nhất Hàng nghĩ ngợi lại, liền hiểu ra được, Vân Khuynh giận là anh rõ ràng không có chuyện gì, nhưng lại mặc cho Lôi Hoan Ni đè lên người anh, còn giả vờ ngất xem kịch.

Nhưng nói đến dò thám……được thôi, anh thừa nhận, đích thực còn có ý đó nữa, đó là vì tuy rằng lần trước ở khu rừng cây đào, Vân Khuynh nói sẽ không rời bỏ anh, nhưng trong lòng anh lại vẫn có chút không vững vàng, là anh tiếp cận cô trước, yêu cô trước, cộng thêm bên cạnh cô không thiếu người theo đuổi, hơn nữa, lần này, anh xém tí liền mất đi cô, đây càng làm cho anh hoang mang hơn, cho nên anh càng hi vọng sớm xác định được địa vị trong lòng cô.

Tâm ý lợi dụng Lôi Hoan Ni dò thám cô, làm như thế đích thực có chút ích kỉ, cô sẽ tức giận, cũng là chuyện rất bình thường……

“Khuynh Khuynh,” Lại một lần đuổi theo Vân Khuynh, Hoắc Nhẩt Hàng trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, “Đừng giận nữa, em mà giận, anh liền hoang mang. Đúng! Sau khi anh đến phòng sách của Lôi Đông Hãn mới biết bản thân bị Lôi Hoan Ni gạt. Cô ta ở phòng sách của Lôi Đông Hãn bỏ thuốc mê, anh cũng xém tí đã trúng kế, em ngửi thử, áo quần anh bây giờ vẫn còn dư âm của mùi thơm!”

Nghe Hoắc Nhất Hàng nói như thế, trong tiềm thức Vân Khuynh liền ngửi thử quần áo của anh, quả nhiên ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, rất nhanh đã không còn, chắc là một mùi thơm rất nhạt rất nhạt rồi.

Nhìn thấy động tác này của Vân Khuynh, trong lòng Hoắc Nhất Hàng mới nhẹ nhõm một chút, giải thích tiếp, “Anh rất nhanh phát hiện được khác thường, dập tắt loại hương liệu đó, nhưng mùi thơm trong phòng vẫn là rất đặc, anh đích thực cũng có chút cảm giác choáng váng.

Nhưng, Lôi Hoan Ni dám khóa anh vào phòng Lôi Đông Hãn, anh không thể để cô ta hãm hại anh uổng công như vậy được, anh nhân cơ hội đi tìm một số bí mật của Lôi gia.

Đang trong lúc chuẩn bị rời khỏi, Lôi Hoan Ni đã bước vào……anh muốn xem cô ta rốt cuộc có mục đích gì, mới giả vờ ngất xỉu.

Sau đó, lúc em bước vào, cô ta trực tiếp ập lên người anh, anh lập tức muốn đẩy cô ta ra, nhưng quá gần cái lò hương kia, đích thật có chút mệt mỏi, cộng thêm em đã nói chuyện rồi, anh liền muốn em nói tiếp……”

Lúc Hoắc Nhất Hàng nói chuyện, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Vân Khuynh, nhìn thấy cô có chút động lòng, lại nói, “Khuynh Khuynh, anh thừa nhận anh làm như thế đích thực cũng muốn nhìn xem xem phản ứng của anh, em coi như anh là bị chuyện của lần này dọa sợ, anh chỉ là muốn xác định trong lòng của em anh có vị trí rất quan trọng!”

Vân Khuynh im lặng vài giây, nói, “Nói cho cùng, anh không hoàn toàn tin tưởng em.”

“Vậy em thì sao?” Hoắc Nhất Hàng hỏi ngược lại, “Em nói chỉ cần anh không ruồng bỏ em, em sẽ không rời bỏ anh, nhưng trong lòng em có đích thật tin rằng có thể cả đời đi với anh sao?”

“Em……” Vân Khuynh do dự một hồi, buồn bã trả lời, “Cả đời dài như thế, em chỉ muốn ban ngày và ban đêm là được.”

Hoắc Nhất Hàng ngây người, sau đó lập tức cười lên, “Là anh cố chấp rồi!”

Lời nói của Vân Khuynh, đã thúc tỉnh anh, đúng rồi, cả đời dài như thế, ai cũng không thể dự đoán được sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần trân trọng gặp được nhau mỗi một ngày của ban ngày và ban đêm, có lẽ, không cẩn thận, liền có thể đầu bạc răng long với cô?

“Khuynh Khuynh, anh sai rồi, không có lần sau, được không?” Hoắc Nhất Hàng thành thật xin lỗi.

“Em rất khó chịu, tại vì anh dò thám em, không tin tưởng em.” Vân Khuynh nói.

Cô biết anh sẽ không dễ dàng làm chuyện này, anh cũng đích thân nói “sợ” rồi, nhưng thấy anh đích thực rất quan tâm cô.

Nhưng không thể tại vì quan tâm cô, liền tổn thương cô chứ?

Nhưng tổn thương này còn khó chịu nhiều hơn so với cơ thể.

“Bỏ đi, em rộng lượng, không tính toán nhiều với anh!” Vân Khuynh hít mũi, không nhõng nhẽo với Hoắc Nhất Hàng nữa, “Anh đi làm chuyện của anh đi, nắm bắt thời gian làm tốt, em muốn về nước sớm.”

“Được!” Hoắc Nhất Hàng hứa với cô.

Anh tít đôi mắt, lúc đầu, chỉ là làm tốt một chuyện, Lôi Hoan Ni lừa gạt anh như thế, anh lại phải thêm một chuyện phiền phức nữa.

Trong khoảng thời gian Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh bị Lôi Hoan Ni tính kế này, Giang Mạc Thần và Có Du cũng xảy ra chút tình huống.

Sau khi lên lầu, người giúp việc dẫn hai người đến phòng ngủ, cung kính nói, “Cố tiểu thư, đây là phòng của cô.”

Lại nói với Giang Mạc Thần, “Giang thiếu, phòng ngủ của ngài ở kế bên.”

Giang Mạc Thần lập tức biểu hiện phản đối, “Tại sao phải sắp xếp hai phòng ngủ? Không biết tôi và Du Nhi đang yêu nhau sao? Tôi bước vào xem thử!”

Vừa nói, anh đã chui vào phòng ngủ, sơ lược nhìn qua một hồi, ánh nhìn rơi vào chiếc giường vừa đủ hai mét, hài lòng cười nói, “Uhm, phòng ngủ này không tồi, vậy bổn thiếu và Du Nhi ở căn này.”

“Ai muốn cùng anh ở chung một phòng ngủ? Phòng ngủ của anh ở kế bên, cút ngay!” Cố Du cảm thấy, đã có thể dùng hai chữ “cầm thú” để hình dung Giang Mạc Thần rồi.

Anh không ngờ có thể tùy lúc tùy giờ hứng lên! Đỗ chiếc xe bên đường, làm cô lâu như thế, chân cô bây giờ vẫn còn đang rụng rời.

Cùng anh ở chung một phòng? Anh lại phát thú tính nữa thì sao?

“Tại sao, em sợ bổn thiếu?” Giang Mạc Thần lại cố ý ghé sát vào, ôm lấy Cố Du định hôn cô.

Người giúp việc thấy vậy, vội biết điều ra ngoài.

“Buông tay tôi ra, cầm thú!” Cố Du vừa kích động, liền nói cách xưng hô trong lòng với Giang Mạc Thần nói ra.

“Em nói cái gì?” Giang Mạc Thần ngây người, như là không nghe rõ, nhưng sự thật là, anh cách Cố Du gần như thế, nghe rất rõ ràng, thế là, giây tiếp theo, anh lại nhếch nụ cười ma mị lên, “Nếu như bổn thiếu nghe không nhầm, em vừa nãy nói bổn thiếu là cầm thú?”

Trong lòng Cố Du la lên “không tốt”.

Ai biết, Giang Mạc Thần lại hỏi, “Em chỉ bổn thiếu ở phương diện nào cầm thú? Làm em sao? Vậy cái đó được gọi là khen ngợi!”

Khen ngợi? Anh không ngờ cảm thấy đây là khen ngợi?

Cái người này não có vấn đề sao?

Giang Mạc Thần đã đưa ra giải thích, “Đây có nghĩa là, em đối với tốc độ, độ cứng và số lần của bổn thiếu đều rất hài lòng đấy!”

“Anh……”

Cố Du tức giận “Giang Mạc Thần, gặp qua không cần sĩ diện rồi, chưa từng gặp qua không cần sĩ diện như anh đến thế! Lời mắng anh cũng nghe không hiểu, còn xem là khen ngợi? Anh không phải là kẻ ngốc chứ?”

“Đánh là tình, mắng là yêu, đánh mắng nhau mới gọi là tình yêu!” Giang Mạc Thần thề rằng phát huy tác phong không cần sĩ diện đến cùng.

Cố Du, “……”

“Giang Mạc Thần, tôi có thể hỏi anh, anh tại sao lại nhất định bám lấy tôi như thế?”

“Anh xem thử tôi, thân cao chưa đến một mét bảy, thể trọng vượt qua 120, không có ngực cũng không có mông, mắt lại nhỏ, mũi lại xẹp, miệng lại to, răng lại lệch, ra không được phòng khách, cũng vào không được nhà bếp, cả người không có chút ưu điểm nào, anh không cảm thấy yêu tôi, có tổn thất đến danh tiếng tốt Vinh Thành Giang thiếu của anh sao?”

“Hay là như vậy, anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi, trước đó chúng ta bất kể xảy ra chuyện gì, đều một nét bút xóa hết, anh coi như chưa từng gặp qua người tồi tệ như tôi thế này, tôi ngày sau bất kể ở nơi đâu gặp được anh cũng tìm cách vòng đường đi, được chứ?”

Cố Du cũng không còn cách nào, vì muốn rời khỏi “cầm thú” lớn Giang Mạc Thần này, đã không tiếc tự chê bai mình.

Giang Mạc Thần vẫn đúng là tỉ mỉ quan sát Cố Du một hồi.

Thân cao chưa đến một mét bảy?

Anh cao một mét tám năm, nhưng cô chỉ lùn hơn anh nửa cái đầu, một mét bảy có dư chút được chứ?

Thể trọng vượt quá 120? Anh đâu phải chưa ôm qua cô, nhẹ như là lông vũ vậy, căn bản là không thể có 120, đoán là ngay cả 90 cũng không có.

Không ngực cũng không mông? Xem cảm giác tay của anh là giả sao?

Còn chuyện khác thì……

“Không sao, bổn thiếu thích kiểu người không thích đề cao bản thân như em, không ngực không chân kì cục xấu xí, bổn thiếu không cần em ra phòng khách, càng không cần em phải vào nhà bếp, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi gả cho bổn thiếu, dưỡng tốt cơ thể, mỗi ngày cho bảo bối của bổn thiếu ăn no là được rồi!”

Vừa nói, ánh nhìn của anh còn cố ý ám chỉ hướng xuống dưới.

Cố Du nhìn theo ám chỉ của anh nhìn xuống, nhìn thấy đã có vật gì đó phồng như dù lên, sắc mặt trầm hẳn xuống, đẩy Giang Mạc Thần ra, “Cầm thú!”

Cô quay lưng đi về phía phòng tắm, một khuôn mặt đỏ bừng.

Âm thanh của Giang Mạc Thần vang lên từ đằng sau, “Du Nhi, em muốn đi tắm sao? Đúng lúc, bổn thiếu cũng cảm thấy vận động xong cơ thể có chút nhớt nhớt, đại khái là nguyên nhân ra sức nhiều mà đổ mồ hôi, bổn thiếu cùng em tắm nhe……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.