Bệnh tình Tô Tương đang chuyển xấu rất nhanh, phải liên tục thay máu, Vân Bính Hoa đã đem bán hết những gì có thể, bây giờ đã không còn gì có thể bán được nữa, ông vì muốn trị bệnh cho Tô Tương và duy trì mỗi ngày hai bữa cho hai người mà phải đi làm khuân vác cực khổ, nhưng tình hình này thì ông không đủ sức giúp Tô Tương tiếp tục điều trị được nữa.
Nửa tiếng trước, Tô Tương lại kêu khó chịu, ông không còn cách nào khác, đành đi bán máu mới có được chút tiền đem đến bệnh viện, vậy mà họ lại không chịu trị cho Tô Tương, vì ông còn nợ tiền thuốc mấy lần trước và phí phẫu thuật vẫn chưa trả hết.
Ông cố gắng uy hiếp, dùng đủ mọi cách cũng không lay chuyển được nam y tá đang đứng trước mặt ông, mặt đầy lạnh lùng và khinh bỉ nhìn ông.
Cuối cùng, ông đành quỳ “bịch” một tiếng trước mặt nam y tá: “Tôi cầu xin mấy người, hãy cứu lấy Tương Tương, Tương Tương đang rất khó chịu, tôi cầu xin mấy người đại phát tự bi, hãy làm ơn làm phước cứu lấy Tương Tương, chỉ một lần này thôi......”
Vân Khuynh nhìn cảnh tượng trước mặt mình, tâm trạng có chút phức tạp.
Dù cô biết Vân Bính Hoa và Tô Tương sống không được tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Cô thật không dám tưởng tượng, một người như Vân Bính Hoa vậy mà hôm nay lại quỳ gối cầu xin người khác.
Lại tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này......
“Tô Tương sao vậy?” Cô hỏi.
Sau khi trở mặt với Tô Tương và Vân Bính Hoa, cô không còn để ý tới cuộc sống của họ, nhưng chỉ cần họ còn ở Vinh thành, chắc chắn Hoắc Nhất Hàng sẽ nắm được thông tin về họ.
Hoắc Nhất Hàng trả lời: “Bà ta sau khi xét nghiệm phát hiện bị suy thận, tình hình chuyển xấu rất nhanh, còn bị tiểu đường nên đã bị nhiễm trùng, Vân Bính Hoa vì trị bệnh cho bà ta đã dùng hết tiền.”
Nói xong câu này, Hoắc Nhất Hàng liền quay sang nhìn Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, có phải em mềm lòng muốn giúp bọn họ không?”
Vân Khuynh có chút sững sờ, trong lòng có chút hoang mang, quay sang hỏi: “Mẹ, Nhất Hàng, hai người cảm thấy con có nên giúp bọn họ không?”
“Con muốn sao thì cứ làm vậy.” Hoắc Thành Quân không chút suy nghĩ, nói.
“Em muốn làm gì thì cứ làm, anh sẽ giúp em.” Hoắc Nhất Hàng cũng không do dự, nói.
“Ừm.” Vân Khuynh nhẹ gật đầu: “Em qua đó hỏi thăm tình hình của Tô Tương một chút, nếu họ cần chút tiền thì chúng ta cứ cho họ.”
Đối với Vân Bính Hoa và Tô Tương, cô đã quá thất vọng, không phải muốn tìm chút tình thương ở chỗ họ, mà cho dù là người không quen biết, thấy họ khó khăn như vậy, mà mình lại có khả năng giúp, cô cũng không đành lòng, xem như làm việc từ thiện.
Vân Khuynh định đi đến chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình của Tô Tương rồi sẽ tính tiếp, nên cô đi về phía trước.
Nhưng vào lúc này, Vân Bính Hoa đã nhìn thấy cô.
Cho dù là Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng hay Hoắc Thành Quân đều rất có khí chất, cho dù đứng trong đám đông cũng rất dễ nhận ra.
Vân Bính Hoa sẽ nhìn sơ qua, cũng nhận ra bọn họ đang đi đến.
Phản ứng đầu tiên của ông là sửng sốt, trong lòng vô cùng khó chịu, như không cam lòng lại cộng thêm xấu hổ, nhưng chỉ chốc lát ông đã đi nhanh về phía trước..
“Vân Khuynh!” Ông lớn tiếng kêu cả họ lẫn tên.
Ông đứng trước mặt Vân Khuynh, đưa tay hướng về Vân Khuynh: “Cho tao một ngàn vạn!”
Tô Tương trị bệnh phải tốn ít nhất mấy trăm vạn, còn phải tìm được thận phù hợp để thay, sau khi Tô Tương khỏi bệnh bọn họ còn phải sinh hoạt, nên ông nghĩ một ngàn vạn là đủ, thời gian nghèo khổ vừa qua sắp làm ông phát điên rồi, giờ nhìn thấy Vân Khuynh ông chỉ nghĩ đến cách xin tiền để thoát khoải cảnh này!
Vân Khuynh khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: “Cho ông một ngàn vạn? Dựa vào cái gì?”
Xem như cô với Vân Bính Hoa đã lâu không gặp, ông ta lại rơi vào cảnh khốn khó như vậy, cô cứ tưởng gặp lại thái độ của ông sẽ tốt một chút, không ngờ không những không tốt, mà ông còn bày ra cái mặt nghiêm nghị, không chút xấu hổ đưa tay xin tiền của cô?
“Dựa vào cái gì?”
“Mẹ mày được chẩn đoán mắc chứng nước tiểu nhiễm độc, mày thân là con gái, không phải nên lấy tiền ra trị bệnh cho mẹ mày sao?” Vân Bính Hoa nói như kiểu đây là chuyện hiển nhiên: “Hơn nữa bác sĩ có nói phải tim thận thay cho mẹ mày, thận của người thân có khả năng phù hợp rất cao, mày đi làm kiểm tra đi, nếu hợp thì cắt một bên thận thay cho mẹ mày.”
Vân Bính Hoa nói những lời này, 1 chút xấu hổ cũng không có, rất hiển nhiên mà đòi Vân Khuynh cho một ngàn vạn và một bên thận.
Vân Khuynh cười, cô cảm thấy mình đã một lần nữa đánh giá thấp sự vô sỉ mặt dày của Vân Bính Hoa.
Đã rơi vào bước đường cùng như vậy, mà còn dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với cô? Ông ta nghĩ mình là ai?
“À, Tô Tương bị nhiễm chứng nước tiểu nhiễm độc, vậy là đến ông trời cũng không vừa mắt với những việc làm độc ác của mấy người nên trừng phạt mấy người đó, vậy thì liên quan gì đến tôi, đừng quên, tôi với mấy người sớm đã không còn chút quan hệ gì.”
“Đừng nói là một ngàn vạn, một ngàn đồng, tôi cũng không cho mấy người!”
“Còn định lấy một bên thận của tôi? Vân Bính Hoa, bây giờ là ban ngày, đừng có nằm mơ!”
“Mày……cái đồ nghiệp chướng như mày! Súc sinh!” Vân Bính Hoa mặt dạn mày dày đi tới, nếu không phải tìm không ra cách xử lý, ông cũng không định sẽ tìm Vân Khuynh.
Đương nhiên ông cũng có chút hối hận vì đã cắt đứt quan hệ với Vân Khuynh, nhưng ông càng không ngờ bây giờ Vân Khuynh lại nhẫn tâm phũ phàng đến vậy, ông luôn cho rằng cho dù ông và Tô Tương có đối xử tệ bạc với Vân Khynh như thế nào, cô cũng sẽ không oán hận, nhưng bây giờ không những có mà cô còn tìm trăm phương ngàn kế rời khỏi vợ chồng họ, khiến bây giờ họ phải sống khó khăn khổ sở như vậy.
Ông không những không nhận ra cái sai của mình, mà còn đem toàn bộ trách nhiệm đầy lên đầu Vân Khuynh!
“Dù nói thế nào cũng nhờ tao với Tương Tương mày mới đến được với thế giới này, vậy mà mày có thể trợn mắt đứng nhìn mẹ ruột của mình chết đi như vậy, thứ nghiệp chủng như mày coi chừng bị thiên lôi đánh đó!”
Vân Bính Hoa trợn mắt hung tợn, chửi rất lớn tiếng, thu hút người của cả lầu đều ra xem.
Ông không cảm thấy bị mọi người vây quanh có gì không tốt, ngược lại còn rất hung dữ chỉ vào Vân Khuynh lớn tiếng chửi: “Mọi người nhìn đi, nó là con của tôi, là đứa con mà vợ tôi liều mạng sinh ra, vậy mà bây giờ mẹ nó sắp chết nó lại vô tình không lo, mọi người nhìn nó đi, rồi nhìn lại tôi xem, nó chính là con súc sinh vô tình nhất trên đời này!”
Vân Bính Hoa đang mặc quần áo cũ nát, Vân Khuynh thì mặc váy sạch sẽ xinh đẹp, lại thêm ông ta không ngừng thêm mắm thêm muối, người ngoài không biết chuyện gì đã phán xét cô là người con bất hiếu, chỉ trỏ chửi mắng.
Vân Khuynh chỉ cười lạnh một tiếng: “Vân Bính Hoa, ông cũng đã sống trong bùn lầy rồi, còn không quên đặt điều chửi mắng tôi, haha, cũng may tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với mấy người, nếu không không biết bây giờ tôi phải thê thảm đến mức nào?”
“Vân Khuynh tôi, đúng là có mẹ, nhưng thật đáng tiếc, tôi là con gái của Giang gia, là con dâu của Hoắc gia, cả đời này cũng không phải con của Tô Tương, ông không có tư cách ở đây chỉ trích tôi!”
“Trên phương diện đạo đức, Vân gia mấy người đã bóc lột tôi nhiều năm, trên phương diện pháp luật, tôi cũng không hề có chút trách nhiệm nào với mấy người, ông càng ở đây la lối lớn tiếng, càng làm tôi khinh bỉ ông, ông làm vậy chỉ là tự chuốc lấy nhục, mà tôi, thì không quan tâm!”
“Cho nên, tốt nhất ông nên lập tức, lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không tôi sẽ kiện ông quấy rối, phỉ báng, uy hiếp……Mặc dù chỉ là tội nhỏ, nhưng nếu tội danh thành lập cũng đủ khiến ông vào đồn cảnh sát uống trà một thời gian đó, nếu ông vào đó, Tô Tương chỉ có thể nằm chờ chết.”
Ngữ khí của Vân Khuynh đầy khí lạnh, như được phát ra từ hầm băng lâu năm, ngàn vạn nhát băng sắc lạnh đâm vào người Vân Bính Hoa, dọa ông lùi về sau mấy bước.
Ông không thích Vân Khuynh, nhưng luôn biết Vân Khuynh là người có bản lĩnh, nhưng ông chỉ nghĩ là trên phương diện kinh doanh, không ngờ bây giờ cô còn có khí chất dọa người như vậy?
Liền làm ông có chút e ngại?!
“Âm mưu, tất cả đều là âm mưu của mấy người!” Vân Bính Hoa siết chặt nắm đấm: “Từ đầu đây đã là âm mưu cho mày sắp đặt, mày sớm đã biến Vân thị thành số không, rồi đoạn tuyệt quan hệ với tao, dụ tao bán Vân thị đi, tiền trong tay Dương Liễu cũng bị mày tố cáo mà phải sung công, khiến tao với Tương Tương phải sống khốn khổ như vậy!” ------- Nhóm dịch: Boss – app: iNovel -------
“Ông cũng nói là dụ, có nghĩa là ông không chịu được dụ hoặc, còn có mặt mũi đứng đây nói Vân thị, ông với Tô Tương chính là con sâu của Vân thị, chưa bao giờ cống hiến được gì cho Vân thị mà ở đây đòi hỏi quyền lợi?” Vân Khuynh lại nói ngược lại: “Còn về Dương Liễu, không phải do tôi tố cáo, mà người tố cáo chính là người chồng tốt Lục Văn Bân mà mấy người lựa chọn cho cô ta, hơn nữa tiền của cô ta không phải do mấy người cho hay sao, sao bây giờ lại đổ lỗi cho tôi? Tính toán logic của ông đúng là trước giờ luôn vô sỉ ngu ngốc không hề thay đổi.”
“Mày……” Vân Bính Hoa cả người run lên, nhưng không tìm được lý lẽ nào để cãi lại.
Những gì Vân Khuynh nói, đều là sự thật!
“Mặc kệ nói thế nào, cũng là tao và Tương Tương sinh ra mày, nếu không có tụi tao thì đã không có mày……” Ông nói đi nói lại cũng chỉ có thể nói mỗi câu này.
“Thiếu mấy người, tôi sớm đã trả sạch, ông càng làm loạn trước mặt tôi, chỉ càng làm tôi thêm khinh bỉ ông thôi. Nói thật, đối với ông và Tô Tương, tôi đã sớm không còn hi vọng, không mong chờ cũng không oán hận gì, xem như người xa lạ, nhưng thấy mấy người khó khăn như vậy tôi cũng định giúp đỡ, chỉ cần ông thành tâm thành ý đến cầu xin tôi, nhưng không ngờ thái độ của ông lại vô sỉ đến vậy! Thật ngại quá, nghiệp hôm nay là do mấy người tự làm tự chịu.”
Nói xong, Vân Khuynh quay sang nhìn Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân: “Mẹ, Nhất Hàng, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Hoắc Nhất Hàng ôm Vân Khuynh vào lòng, đi về phía trước.
Hoắc Thành Quân cũng đi theo, lúc đi ngang qua Vân Bính Hoa cũng không quên châm chọc hai câu: “Ông tưởng bây giờ Vân khuynh còn là cô gái ngoan hiền trước đây mặc ông với Tô Tương điều khiển hay sao? Nằm mơ! Bây giờ Vân Khuynh là người ông không thể động vào, với tay cũng không chạm vào được!”
Báo ứng! Đáng đời!
Sắc mặt của Vân Bính Hoa trong phút chốc trở nên trắng bệch......