Từ khi nào, một dã nha đầu mà ông và Tô Tương không đặt trong mắt, giờ đã trở thành nhân vật lớn mà ông không thể động vào, với tay cũng không chạm vào được?
Vân Bính Hoa sau khi chấn kinh là cảm giác phẫn nộ và căm hận!
“Dã nha đầu đáng chết! Nếu biết bây giờ nó trở mặt vô tình như vậy, nhất quyết không chịu cứu Tương Tương, trước đây đã không sinh nó ra!”
Nhưng mà bây giờ phải làm như thế nào đây? Tình trạng của Tô Tương ngày càng chuyển biến xấu đi, ông lại không đủ tiền chi trả viện phí, không lẽ trơ mắt đứng nhìn Tô Tương tìm đến cái chết?
Chữ “chết” như hòn đá rơi xuống một hồ nước tĩnh lặng, chìm sâu đến tận đáy hồ, chạm vào nỗi buồn âm u che giấu tận sâu trong lòng của ông.
Tại sao Tô Tương lại bị bệnh? Tại sao bệnh nghiêm trọng đến vậy? Tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân mình?
Chẳng lẽ bà không biết, bây giờ bọn họ không có tiền, bà bị bệnh sẽ làm ông có thêm gánh nặng hay sao?
Không phải bệnh rất rất nghiêm trọng sao? Sao không có dấu hiệu sắp chết? Tại sao mỗi lần vô thuốc xong bà lại khỏe hơn? Tại sao khiến ông như một ngọn cỏ yếu ớt đang cố gắng bắt lấy hi vọng vậy?
Bà không phải rất yêu ông sao? Ông luôn đối xử với bà rất tốt, luôn đặt bà lên hàng đầu, chỉ cần là thứ bà muốn, ông nhất định tìm trăm phương ngàn kế giúp bà đạt được, tại sao bà không thông cảm cho sự khốn khổ vất vả của ông?
Tại sao bà không hi sinh cho ông một chút? Chết quách đi để ông trọn nhân nghĩa, không cần phải mệt mỏi như vậy nữa?
Sự căm hận trong lòng ông sớm đã lớn như cây đại thụ, bây giờ lại thêm một nhánh cây quấn quanh, khiến ông ngạt thở đến tuyệt vọng.
Ông hận Vân lão gia và Vân lão phu nhân tại sao lại chết sớm như vậy, không còn phù hộ ông; ông hận Vân Khuynh tại sao lại muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông; không còn nghe ông nói gì làm nấy; ông hận Dương Liễu tại sao vong ân phụ nghĩa, để ông không còn gì; ông hận Tô Tương tại sao lại mắc chứng bệnh này, hại ông nghèo túng khổ sở; người duy nhất ông không hận chính là bản thân mình.
Ông cảm thấy mình là con cháu Vân gia, sinh ra đã là công tử nhà giàu, đúng lý nên được hưởng giàu sang sung sướng; ông cảm thấy mình là ba ruột của Vân Khuynh, là ba nuôi của Dương Liễu, đúng lý phải được hai đứa con mang ơn mình; ông cảm thấy mình đã đối xử tốt với Tô Tương nhiều năm như vậy, bây giờ ông gặp khó khăn bà phải vì ông mà hi sinh chứ......
Nhưng sau tất cả, nghĩ lại, ông cũng tự cảm thấy bản thân mình nhu nhược, ông không có khả năng giải quyết khó khăn trước mắt, cũng không đủ dũng khí bước ra khỏi nó.
Dương Liễu đã không còn, Vân Khuynh ông không thể động vào, nếu bây giờ Tô Tương cũng mất đi, không còn Tô Tương, ông chỉ còn lẻ loi trơ trọi một mình.
Một người, cố gắng giữ chút hơi tàn để sống, có phải sẽ càng cảm thấy lạnh lẽo, càng cảm thấy khó khăn, càng cảm thấy tuyệt vọng hơn không?
Cuối cùng, Vân Bính Hoa cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn đám người Vân Khuynh rời đi, lặng lẽ đi vào góc khuất, như một người chết sống lại bị rút hết hi vọng, chỉ còn lại chút tro tàn đi đến bên Tô Tương đang nằm dưới đất với một tấm chăn bông dơ bẩn, trên người đắp một chiếc áo khoác cũ, đang khổ sở rên rỉ. ------- Nhóm dịch: Boss – app: iNovel -------
Thấy Vân Bính Hoa trở lại, bà đưa cánh tay như chỉ còn da bọc xương, nắm lấy áo của Vân Bính Hoa: “Bính Hoa Bính Hoa, tôi có thể đi lọc máu chưa? Tôi cảm thấy không được lọc máu tôi sẽ chết, tôi sợ lắm, tôi sợ phải chết lắm......”
“Vậy bà đi chết đi a.” Vân Bính Hoa vô cùng phẫn hận và tức giận, lớn tiếng chửi Tô Tương.
“Hừ, hừ, hừ, bà chỉ biết hừ, chỉ biết than khó chịu, chỉ biết muốn lọc máu, tôi đã sớm nói với bà rồi, tôi không có tiền cho bà lọc máu, không có tiền cho bà trị bệnh, bây giờ không có tiền, sau này cũng không có tiền, nếu bà nhắm sống được thì sống, không được thì đi chết đi!”
Vì cứu Tô Tương, ông đã phải sống trong vũng bùn, còn muốn ông như thế nào nữa?
Thận của ông không thích hợp với Tô Tương, ông cũng không còn nhiều tiền để tìm thận thích hợp thay cho bà, nhưng ông cũng không muốn từ bỏ Tô Tương, nhưng ông không còn cách nào khác......
“Bính Hoa, ông…… ông nói cái gì?” Tô Tương trừng lớn mắt nhìn ông: “Ông kêu tôi……đi chết sao? Sao ông có thể……nói như vậy? Tôi……tôi là vợ của ông, là Tương Tương của ông mà.”
Cô biết Vân Bính Hoa không có tiền, nhưng chỉ cần bà than thở năn nỉ một chút ông liền đem tiền ra, vốn dĩ ông là người có tiền mà, ông là người mà bà đã tìm mọi cách để bám vào, với hi vọng ông sẽ dẫn mình ra khỏi cô nhi viện, sống cuộc sống giàu sang sung sướng?
Mặc dù bây giờ bọn họ đang phải rất nghèo khó, nhưng bà luôn ôm hi vọng rất nhanh ông sẽ cầm được tiền về, dù gì ông cũng là con cháu Vân gia, lại có đứa con gái bản lĩnh như vậy, không lẽ ông lại là người không có bản lĩnh như vậy sao?
Nhưng ông lại nói với bà, ông không có tiền, hiện tại không có tiền, sau này cũng không có tiền, không có tiền cho bà lọc máu, không có tiền cho bà trị bệnh, cách giải quyết là kêu bà đi chết đi?
Không!
“Bính Hoa, Bính Hoa, ông đang nói đùa với tôi phải không? Ông yêu tôi như vậy sao có thể đối xử với tôi như thế, sao có thể nhẫn tâm kêu tôi đi chết, tôi không tin, tôi không muốn chết a!”
“Bính Hoa, tôi không ép ông, ông mau nghĩ cách giải quyết đi, tôi sẽ chờ ông nghĩ cách, ông là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này, nhất định sẽ tìm ra cách cứu tôi......”
“Không có cách giải quyết, không có!” Vân Bính Hoa ngồi xổm xuống đất: “Tôi không có tiền, không có cách giải quyết, không có Vân gia tôi không là gì hết, không ai giúp tôi, ngay cả bác sĩ y tá cũng nhìn không nổi tôi, khinh thường tôi, ngay cả Vân Khuynh mới nãy tôi gặp phải cũng không chịu giúp chúng ta!”
“Ha ha ha, ngay cả đứa con gái ruột của mình cũng không giúp mình, tôi còn có cách nào khác, tôi không có tiền. Tương Tương, bà bị bệnh, trị không được nữa, không phải tôi muốn bà chết, bà chết tôi cũng không thoải mái gì, bà chết tôi cũng không được sống tốt hơn, nhưng ai kêu bà mắc chứng bệnh này? Đây là số mạng của bà, bà chấp nhận đi, ha ha ha.”
Vân Bính Hoa vừa khóc vừa cười, cảm xúc như đã sụp đổ, như một người điên, mọi người xung quanh đều tránh xa ông và Tô Tương.
Tâm trạng Tô Tương chìm xuống, mặc dù bây giờ đang là mùa xuân rất ấm áp, nhưng bà chỉ cảm thấy lạnh, sự sợ hãi cái chết dâng lên, bà nắm chặt lấy áo của Vân Bính Hoa: “Bính Hoa, ông không được từ bỏ, Bính Hoa, ông nói ông mới gặp Vân Khuynh sao? Vân Khuynh không chịu giúp chúng ta, có phải Vân Khuynh còn hận chúng ta không, có phải ông đã nói gì khiến Vân Khuynh không thích nghe không?”
“Bính Hoa, tôi biết ông yêu tôi, ông không nỡ để tôi chết đâu, ông đi tìm Vân Khuynh đi, nhận lỗi cúi đầu trước Vân khuynh, con bé luôn khao khát có được tình yêu thương từ mình mà.”
“Dương Liễu đã không còn, bây giờ chỉ còn Vân Khuynh, chỉ cần con bé chịu bỏ tiền ra trị bệnh cho tôi là được, chúng ta vẫn sẽ là ba mẹ của nó, nói với con bé trước đây chúng ta đối xử với Dương Liễu như thế nào bây giờ sẽ đối xử với nó như vậy, hay là ông đi nhận lỗi quỳ gối trước mặt nó đi, còn không thì dọa là sẽ tự tử…….không phải trước giờ chúng ta đều làm như vậy đối phó với con bé sao?”
“Nó sẽ không bỏ mặc tôi, nó không phải Dương Liễu, không thể nào tuyệt tình bỏ mặc chúng ta như vậy được!”
“Bính Hoa, ông nhanh đi cầu xin Vân Khuynh đi, mau đi đi, tôi không muốn chết, ông mau đi cầu xin Vân Khuynh giúp tôi đi, mau đi đi!”
Tô Tương nói những lời này, khác nào đang muốn phục tùng Vân Khuynh, chịu thua trước Vân Khuynh, hoặc nói đúng hơn là muốn lợi dụng Vân Khuynh, bà cho rằng chỉ cần xuống nước, sau đó nói vài tiếng, Vân Khuynh sẽ lại tiếp tục gánh vác bọn họ.
Nếu không, bà sẽ không dùng những lời lẽ như vậy.
Không thể không nói, có ba mẹ như vậy đúng là nỗi khổ của Vân Khuynh.
Đáng tiếc Tô Tương muốn như vậy, nhưng Vân Bính Hoa lại không đồng ý.
“Bà kêu tôi đi cầu xin con dã nha đầu đó? Còn quỳ gối trước mặt nó? Không thể nào!”
“Cái con dã nha đầu đó, tôi chỉ hận không thể giết chết nó, còn bắt tôi phải nhẹ giọng cầu xin nó, không thể nào, muốn đi thì tự bà đi đi!”
Nói xong, Vân Bính Hoa đứng dậy, rất nhanh rời khỏi.
Mặc kệ Tô Tương ở phía sau kêu ông như thế nào ông cũng không chịu, cũng không dừng bước.
Ông không biết mình phải đi đâu, nhưng ông không muốn tiếp tục ở bên cạnh Tô Tương tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
Chí ít, hiện tại không cần phải suy nghĩ!
——————
Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân đã đến phòng làm việc của bác sĩ.
Phó viện trưởng biết bọn họ đến, liền dẫn theo bác sĩ chuyên khoa đến làm kiểm tra tổng quát cho Vân Khuynh.
Bệnh viện này là bệnh viện tư, lợi ích đi đầu, không có quá nhiều quy tắc, hơn nữa nhóm người Vân Khuynh lại đầu tư cho bệnh viện nhiều như vậy, việc bác sĩ chuyên khoa đến khám cho cô cũng là chuyện hiển nhiên.
Kiểm tra rất nhanh đã xong, cơ thể Vân Khuynh không có gì đáng lo ngại, chỉ là chưa hồi phục hoàn toàn.
Bác sĩ chỉ kê cho cô một đống thuốc bổ đắt tiền, đám người Vân Khuynh cũng không nói gì, đã đến bệnh viện khám đã biết trước sẽ phải tốn số tiền này.
“Bác sĩ, tôi muốn biết tình hình hiện tại của Tô Tương.” Sau một hồi phân vân, cuối cùng Vân Khuynh cũng không kiềm được mà lên tiếng hỏi: “Tô Tương vẫn luôn điều trị tại bệnh viện này sao?”
“Cô nói Tô phu nhân à? Phải, nhưng bà ta đang nợ bệnh viện một khoản chi phí rất lớn.” Phó viện trưởng vừa nhìn biểu cảm của ba người bọn họ vừa nói: “Nói đúng ra bệnh viện chúng tôi cũng là nể mặt cô nên mới giữ bọn họ ở lại, điều trị miễn phí cho họ vài lần, không ngờ họ lại ỷ lại vào bệnh viện.”
“Vân tiểu thư, tôi biết trước đây giữa cô và bọn họ xảy ra chút chuyện không được vui, nó đúng hơn thì hạng người như bọn họ không xứng đáng có được đứa con gái như cô, không biết Vân tiểu thư hỏi thăm tình hình của Tô phu nhân là có ý gì, chỉ cần Vân tiểu thư lên tiếng chúng tôi sẽ làm hết sức mình!”