“Vâng, là bà kêu họ nhanh chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Bà Tống tìm thấy một người có thể nói chuyện, lập tức nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, con biết bà là người tuy rằng không học nhiều, không biết nhiều văn hoá. Tuy nhiên, những điều vô nhân đạo thì bà tuyệt đối không làm điều đó. Tất nhiên bà cũng không kêu cháu trai của bà làm điều đó.
Nhưng mà Tây Hoa giấu bà ta, bắt nạt Tiểu Nhan, ngay cả việc có con cũng không nói, còn từ chối việc đặt một vị trí cho Tiểu Nhan. Nếu cậu ta hôm nay không xử lý xong việc này thì bà chỉ có thể xem rằng không có đứa cháu như cậu ta!”
“Bà nội, bà nói những điều này với Khuynh Khuynh làm gì? Con cũng đâu nói rằng không kết hôn với Tống Nhan.” Nét mặt Tống Tây Hoa tối sầm đi.
Anh ta tưởng rằng Vân Khuynh không biết chuyện Tống Nhan đã mang thai, và đứng ngay trước mặt Vân Khuynh, anh ta không hy vọng bản thân mình có vết bẩn gì.
“Bây giờ con chê bà phiền phải không? Vậy thì lập tức đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với Tống Nhan!” Bà Tống kiêu ngạo, lời nói rất thô lỗ: “Tiểu Nhan rõ ràng đã theo con rồi, con là loại người ăn ốc bỏ vỏ, con không phải là con người nữa, con là súc sinh!”
“Bà nội!” Tống Tây Hoa rõ ràng cảm thấy phiền: “Con đã nói rồi, con chưa từng nói sẽ không kết hôn với cô ấy! Đúng, đứa con trong bụng cô ta là của con, mặc dù đó là một tai nạn nhưng khi con biết sự việc này thì chưa từng có ý định thoát khỏi trách nhiệm này. Con cũng đã nói với cô ấy rồi, sẽ kết hôn với cô ấy. Nhưng bà nội, giữa con và cô ấy không có tình cảm, kết hôn chỉ là vì đứa con….con không nói rằng con không đi nhận giấy chứng, tại sao bà lại ép buộc con hôm nay phải đi nhận giấy chứ? Cho con chút thời gian nữa được không?”
Câu nói này khi nói đến cuối thì giọng điệu cũng mang lại cảm giác cay đắng và bất bình.
Cũng có lẽ là do đứng trước những người thân của mình, Tống Tây Hoa mới bộc lộ ra những cảm xúc thật sự của bản thân.
Những gì Tống Tây Hoa nói đều là sự thật, mọi người ai cũng biết.
Vân Khuynh cũng chẳng biết phải nói gì.
Bà Tống im lặng một lúc, rồi lại nói, giọng điệu dịu xuống: “Tây Hoa, mọi người trong cuộc đời này đều làm những điều do bản thân lựa chọn, làm rồi thì làm chấp nhận hậu quả. Bà ép con và Tiểu Nhan đi nhận giấy kết hôn là có chút thiên vị. Con không còn nhỏ tuổi nữa nhưng lại luôn độc thân, tính tình lại không tốt, vậy thì sau này ai dám ở bên cạnh con?
Không dễ gì có một người con gái tốt như Tiểu Nhan đồng ý bên cạnh con, dù cho con có bắt nạt cô ấy, làm tổn thương cô ấy mà cô ấy vẫn đồng ý bên cạnh con. Nếu con không vội vàng giữ chặt cô ấy, đợi đến một lúc nào đó bà đi rồi, chỉ còn một mình con cô đơn lẻ loi, bà không yên tâm cho con.
Bà cũng già rồi, cơ thể của bản thân nên bản thân rất rõ, sợ rằng sẽ sống không bao lâu nữa. Có thể trước khi chết nhìn thấy chắt của mình ra đời, nhìn thấy con kết hôn, có người ở bên cạnh con chăm sóc con thì bà mới yên tâm đi chết!”
“Bà nội, bà đừng nói nữa.” Giọng nói Tống Tây Hoa hơn run rẩy.
Bà Tống nói “Chết”, bản thân tuy rằng không có cảm xúc gì nhưng rất muốn lấy con dao đâm vào tim Tống Tây Hoa.
“Con nghe lời bà, chiều nay con cùng Tống Nhan đi đến Cục nội vụ nhận giấy kết hôn.” Cuối cùng anh ta cũng thoải hiệp. Khi còn đi học, anh ta đã hứa với bà rằng sẽ không làm bà tổn thương.
Dù sao đó không phải là Vân Khuynh, là ai đó, thì có làm sao đâu?
Sớm một chút, trễ một chút thì anh ta vẫn phải cưới Tống Nhan.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Tây Hoa tràn đầy nỗi buồn bất tận, nhưng anh che giấu cảm xúc này một cách sâu sắc, âm thầm và không nói gì…
Bầu không khó đã trở nên có chút khó xử.
“Bà Tống, bà xem bà kìa, đang yên đang lành nói chết cái gì chứ.” Vân Khuynh nói giúp: “Con đi ra vườn còn nghe thấy giọng nói khoẻ mạnh đầy khí phách của bà kìa, cơ thể già của bà nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, bà cũng có thể sống đến hơn trăm tuổi. Bây giờ bà chỉ mới 60 mấy tuổi, còn rất nhiều năm để sống! Đến lúc đó đừng chỉ nói đến chắt, mà có thể nhìn thấy chít và ôm chúng nữa đó.”
Bà Tống mới cười lên và nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, đứa con này, thật biết nịnh làm người khác vui.”
“Những điều con nói đều là sự thật!” Vân Khuynh cười và rồi đôi mắt rơi vào Tống Nhan người mà đã im lặng rất lâu.
Tống Nhan ngồi trên ghế sofa, tuy rằng không thuộc loại cô gái xinh đẹp, nhưng quan sát kỹ thì khuôn mặt trắng, đôi mắt trong veo, lặng lẽ ngồi đó giống như một bông lan hoang dã mọc trên núi, không nổi bật, mang lại cảm giác khiêm tốn cho người nhìn nhưng lại có sự ngoan cường riêng của cô.
Đầu cô cúi xuống, ánh mắt nhìn vào đầu gối của mình, không biết rằng đang nghĩ gì, lưng phía sau khá thẳng và cơ thể có chút cứng đơ. Có vẻ như không thoải mái với hoàn cảnh này, nhưng trên khuôn mặt không biểu hiện ra sự buồn bã.
“Nhan Nhan.” Vân Khuynh đột nhiên đứng dậy, ngồi ngay bên cạnh Tống Nhan, Tống Nhan ngước mặt lên nhìn cô ấy: “cô Vân….Vân Khuynh.”
“Cô Vân Khuynh cái gì chứ, phân biệt quá rồi. Tôi và Tây Hoa là bạn nhiều năm rồi, cậu lại là hôn thê của Tây Hoa vậy thì sau này chúng ta là chị em rồi, nếu như không phiền thì tôi sẽ gọi cậu là Nhanh Nhan, cậu cũng giống Tây Hoa gọi tôi là Khuynh Khuynh, được không?”
“Đây…” Tống Nhan hơi nghiêng đầu, nhìn vào Tống Tây Hoa, lại nhanh chóng lấy lại ánh nhìn: “Như vậy không tốt, chị lớn hơn em, cũng là chủ tịch công ty, sau này em gọi chị là….chị Khuynh được không.”
“Cũng được, em thích gọi thế nào cũng được.” Vân Khuynh gật đầu, tiếp tục hỏi Tống Nhan: “Chị nghe nói rằng sau khi chị bị Dương Liễu đưa đi thì Dương Liễu ra tay với em, em có sao không? Có ảnh hưởng gì đến đứa con không?”
Đây hoàn toàn là sự quan tâm.
Nét mặt của Tống Tây Hoa đã tối sầm đi.
Tống Nhan cũng nhanh chóng đáp: “Chị Khuynh, thật sự xin lỗi, đều là lỗi của em, em không rõ người. Hôm đó đáng lẽ nên đến giúp chị, nhưng lại đưa người phụ nữ độc ác đó vào khu này, mang tại tổn thương cho chị, em thật sự rất xin lỗi. Nếu như chị muốn bù đắp gì thì chị cứ nói ra, chỉ cần em làm được thì em nhất định sẽ hết sức giúp chị.”
Mặc dù cô ấy không có bất cứ thứ gì ngay lúc này, còn phải dựa vào tập đoàn Vân Thị và Tống Tây Hoa mới có thể tìm được công việc, nhưng chỉ cần Vân Khuynh nói ra yêu cầu thì cô ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Vân Khuynh.
“Nhan Nhan, em nghĩ nhiều rồi.” Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Vân Khuynh: “Sự việc mà Dương Liễu mang chị đi không liên quan gì đến em cả. Ngay cả khi không có em thì cô ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác để tiếp cận chị. Hơn nữa, em không rõ chuyển giữa chị và Dương Liễu, chỉ là ngày hôm đó em gặp phải chuyện này. Cũng là do chị liên luỵ đến em, người cần nói lời xin lỗi là chị.”
“Nhưng nếu không phải là do em cầm điện thoại của ngài Tây Hoa…” Tống Nhan còn đang định nói điều gì, Tống Tây Hoa cắt ngang lời nói của cô: “Được rồi! Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa! Chỉ cần Khuynh Khuynh may mắn trở về thì nó quan trọng hơn bất cứ điều gì!”
Lời nói này, tất nhiên là không giúp Tống Nhan nói, anh ta chỉ đơn giản không muốn nhắc nhớ lại cảm giác hoảng loạn và tuyệt vọng sau khi Vân Khuynh bị Dương Liễu đưa đi.
May mắn thay, ông trời thương hại, Vân Khuynh không bị thiệt hại nghiệm trọng. Đã được Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần cứu về.
Cô ta biết rằng, dù cho Vân Khuynh không đổ lỗi cho anh ta thì Tống Tây Hoa cũng sẽ đổ lỗi cho cô ta. Chỉ vì Vân Khuynh là người quan trọng trong lòng anh ta.
Trái tim cô ta có mùi cay đắng, hạ mắt xuống và che giấu nỗi buồn bên trong.
“Đúng đúng đúng, đều là người một nhà, xin lỗi qua lại làm gì.” Bà Tống nhận thấy sự kỳ lạ của Tống Nhan, nhanh chóng nói: “Khuynh Khuynh, và ngài Hoắc, nếu đã đến rồi thì ở lại đây ăn cơm. Bà đã mang lên rất nhiều món ăn từ dưới quê, đều là tự trồng, hoàn toàn tự nhiên không độc hại. Bà sẽ nấu cho các con ăn!”
Nói đến đây, bà ta đã đứng dậy.
Tống Nhan cũng nhanh chóng đứng dậy: “Con…con vào bếp giúp bà…”
“Được.” Bà Tống nhìn vào cháu trai của mình, lại nhìn Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng thì đã biết rằng họ đã có gì muốn nói với nhau, vì thế đã cùng Tống Nhan vào bếp.
“Khuynh Khuynh, anh đi xử lý một số việc, 15 phút sau sẽ quay lại.” hoắc Nhất Hàng lấy điện thoại ra, nhìn vào và quay người đi.
Đây chỉ là một cái cớ, anh ta muốn dành thời gian để Vân Khuynh và Tống Tây Hoa nói chuyện với nhau, để họ hiểu rõ mọi chuyện. Tất nhiên, anh ta không hào phóng như vậy, có thể ra ngoài 15 phút đã là giới hạn rồi.
“Tây Hoa, em nhớ rằng ra ngoài là một khu vườn nhỏ đúng không?” Vân Khuynh Chỉ về phía cửa phụ: “Bây giờ là mùa xuân rồi, chắc hẳn hoa đã nở rồi đúng không? Hay là, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?”
“Được!” Đối với yêu cầu của Vân Khuynh, Tống Tây Hoa đều đáp ứng.
Hai người cùng nhau đi ra khu vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Những bông hoa trong vườn quả nhiên đã nở rộ, đi ra ngoài khiến tâm trạng của người nhìn trở nên tốt hơn, ánh nhìn của Tống Tây Hoa rơi vào Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, em có thể bình an trở về, thật tốt, em có biết rằng, những ngày mà em mất tích, anh dường như luôn mơ rằng em bị người khác bắt nạt.”
“Em biết.” Vân Khuynh nói: “Tây Hoa, tính ra thì chúng ta quen biết nhau sắp 10 năm rồi. Trong những năm qua, anh là người bạn thân duy nhất của em, những điều tốt anh dành cho em, em luôn nhớ trong lòng.”
Tống Tây Hoa nghe Vân Khuynh nói những câu này, anh ta không vui mà chỉ mỉm cười một chút: “Em nói rất đúng, anh chỉ là bạn thân nhất của em, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế và tương lại cũng thế. Xem ra, hôm đó anh say rượu gọi điện thoại cho em, có nói những chuyện đều nói cho em nghe hết rồi.”
“Ừm.” Vân Khuynh gật đầu, hơi ngượng nghịu: “Tây Hoa, em…em thật sự xin lỗi, em thật sự không biết rằng anh đối với em…tất nhiên, em cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, trước khi cưới cho Lục Văn Bân, em cũng muốn hỏi ý của anh. Nếu tại thời điểm đó anh ở trong nước hoặc là anh ngăn cản em cưới Lục Văn Bân thì em có thể sẽ….”
“sẽ như thế nào?” Đôi mắt Tống Tây Hoa có chút sáng và giọng nói hơi run run: “Khuynh Khuynh, em đã từng suy nghĩ về anh phải không?”
“Đúng!” Vân Khuynh thừa nhận: “Nhưng mà, chuyện đó đã qua rồi, hoặc là chúng ta không phù hợp làm người yêu, chúng ta làm bạn, làm người nhà, người thân, đều đã rất tốt rồi.
Tây Hoa, anh ở trong lòng em rất đặc biệt. Không ai có thể thay thế vị trí của anh. Lúc đó em không muốn liên luỵ đến anh cũng không muốn anh vì em mà sống không vui vẻ, anh hiểu ý em không?”