Mấy đứa bé lần lượt chạy ra, biểu cảm đều không có gì khác nhau, chính là Giang Mạc Thần rất thích cô, muốn cầu hôn cô, cùng cô kết hôn.
Dù Cố Du có là đồ ngốc cũng nhìn ra được là do Giang Mạc Thần bày ra.
Chỉ trong chốc lát, trên tay, trên đầu gối, trên chiếc ghế dựa cô đang ngồi, dưới đất xung quanh cô đều trải đầy hoa hồng, trong viện trẻ mồ côi không dưới 100, vậy là có hơn 100 nhánh hoa hồng xung quanh cô, cảm giác như biến thành hoa tiên tử.
Người cuối cùng bước ra, là viện trưởng đã hơn 70 tuổi, bà đã không thể tự đi lại nên được một người khác đẩy ra, đến trước mặt Giang Mạc Thần và Cố Du, bà nhìn Cố Du một hồi, liền hiền lành lên tiếng, nói: “Cô gái tốt, được Mạc Thần coi trọng như vậy, nhất định là cô gái tốt.”
Nói đến đây, bà đưa cho Giang Mạc Thần nhìn như một cái điều khiển từ xa: “Mạc Thần, dũng cảm lên, bà tin tưởng cháu.”
Câu nói này, Cố Du không hiểu nhưng Giang Mạc Thần hiểu.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu điều khiển món đồ trong tay.
Đúng là một cái điều khiển từ xa, dùng để điều khiển máy bay không người lái!
Chỉ chốc lát sau, bốn chiếc máy bay không người lái đã lơ lửng bên trên mội người, bọn trẻ nhảy cẩng lên, hô hào.
Giang Mạc Thần cẩn thận điều khiển máy bay bay lơ lửng đến trước mặt Cố Du.
Cố Du lúc này mới thấy rõ, phía trên chiếc máy bay là một chiếc kim cương vô cùng lấp lánh.
Tim của cô liền đập rất mạnh.
“Du nhi, trước đây anh đã từng hỏi em vấn đề này, em nói cần thời gian suy nghĩ, anh cũng đã cho em thời gian suy nghĩ rồi, bây giờ mong là em có thể trả lời anh, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Cố Du thở dài nhẹ nhõm, cũng may là anh ta chỉ muốn cô cho một cơ hội, chứ không phải bắt cô ngay bây giờ phải đồng ý kết hôn với anh!
Mặc dù, anh ta làm những việc này, cứ như đang cầu hôn cô.
“Tôi….”
“Du nhi, nếu em đồng ý, thì em đeo chiếc nhẫn này vào.” Giang Mạc Thần biết Cố Du rất khó mở lời, nên dùng hành động sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Chị xinh đẹp ơi, chị mau lấy chiếc nhẫn xuống đi, lấy xuống thì chị là chị dâu của bọn em rồi.” Một đứa bé hô lên.
“Chị dâu, chị mau cầm chiếc nhẫn đi, anh Mạc Thần nói chỉ cần chị dâu cầm chiếc nhẫn, sẽ dạy bọn em chơi máy bay đó!”
“Chị Du nhi, viện trưởng nói chiếc nhẫn đó rất mắc tiền, nếu chị không thích thì cứ cầm rồi đi mua kẹo cho bọn em ăn cũng được......”
Viện trưởng đầu đã đầy tóc bạc cũng bật cười, nói: “Con gái, nhận lấy món quà của Mạc Thần đi, cả hai đều là trẻ ngoan, ở bên nhau chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Sẽ hạnh phúc sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Du lại đưa tay mình ra, cô chỉ định lấy sợi dây kim tuyến dính trên máy bay, không định sẽ lấy chiếc nhẫn, nào ngờ chỉ kéo nhẹ, sợi dây buộc chiếc nhẫn bung ra, chiếc nhẫn rơi xuống, nằm gọn trong bàn tay của cô.
Giang Mạc Thần ngay lập tức điều khiển chiếc máy bay bay vào trong bụi cỏ, bước đến bên cạnh cô: “Du nhi, cám ơn em đã cho anh một cơ hội.”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Anh đưa tay ôm lấy Cố Du.
Bọn trẻ xung quanh đều ngay lập tức che mắt lại: “Xấu hổ xấu hổ, anh trai chị dâu không biết xấu hổ……”
Mặt Cố Du lập tức đỏ bừng lên.
Bây giờ cô còn có thể đổi ý sao?
Có thể nói cô chỉ vô tình kéo trúng sợi dây sao?
Có thể từ chối Giang Mạc Thần sao?
Viện trưởng đã đưa toàn bộ đứa trẻ sang chỗ khác chơi để Giang Mạc Thần và Cố Du có không gian riêng tư.
Cố Du liền cảm thấy không khí có chút mập mờ.
“Cái này……anh có thể xích ra một chút không? Anh che hết ánh sáng của tôi rồi.”
Vừa nói xong câu này, cô chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình, rõ ràng cô không muốn giữ khoảng cách gần như vậy với Giang Mạc Thần mà, sao cô không dùng lý do khác, nhưng vì trước đó đã xảy ra một số việc nên cô không thể nghĩ ra được lý do nào khác ngay được.
Mà lý do vô lý như vậy Giang Mạc Thần cũng tin.
“Được, vậy em ngồi nghỉ ngơi một lát, anh đi dạy bọn trẻ chơi máy bay, lát nữa sẽ quay lại đưa em đến trường học.” Anh quay người đi, trên mặt nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Một tiếng sau đó, Cố Du ngồi trên xích đu không hề nhúc nhích, nhìn về phía Giang Mạc Thần đang dạy bọn trẻ chơi máy bay, bỗng nhiên cô có suy nghĩ nếu Giang Mạc Thần có con, chắc chắn anh sẽ là một người ba tốt.
Bình tĩnh bình tĩnh, đừng có suy nghĩ quá lên như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, cô giống như đã bị người đàn ông đó mê hoặc, cứ nhìn anh không rời mắt, lúc anh quay lại nở nụ cười ấm áp với cô, tim cô nhảy dựng lên đập liên hồi.
Cho đến khi, có điện thoại gọi đến.
Là người bạn cùng tham gia sự kiện ở trên thuyền của cô —— Trương Thông.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cũng gọi được cho cậu! Bây giờ cậu đang ở đâu vậy, có bị sao không a? Tôi vừa về nước đã bị lão gia tử giam ở trong nhà, toàn bộ thẻ ngân hàng đều bị khóa lại, nói là tôi đã đụng phải nhân vật lớn, gây ra đại họa……”
“Tôi khó khăn lắm mới kiếm được điện thoại gọi cho cậu, vậy mà gọi mấy cuộc cũng không ai nghe máy, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, làm tôi sợ muốn chết, cũng may Giang thiếu có báo với tôi là cậu đã được an toàn đó.”
“Cố Du, cậu câm rồi hả? Dù tốt xấu gì cũng phải trả lời tôi một tiếng chứ, dù gì bọn mình cũng là cùng nhau đi thu tin tức mà, hay là cậu phát tín hiệu định vị cho tôi đi, tôi tìm cách trốn ra đi tìm cậu?”
Bên kia thì nói không ngừng, bên này điện thoại chỉ im lặng không một tiếng động.
Cố Du tức giận nói: “Cậu nói không ngừng như vậy, tôi làm sao xen vào được!”
“Tốt quá, vậy mới phải chứ.”
“Tôi không sao, đã về Vinh thành rồi, tôi bây giờ ở……” Cố Du khựng lại, nhìn về phía Giang Mạc Thần: “Cậu về trường học đi, lát nữa tôi sẽ quay lại trưởng, thời gian xin phép nghỉ cũng sắp hết rồi, bắt đầu làm luận văn thôi, tài liệu mà mình liều cả tính mạng để lấy về, tất nhiên là phải để nó phát huy tác dụng rồi.”
“Quá tốt rồi, tôi biết cậu không phải là người tham sống sợ chết mà, chỗ tài liệu đó chắc chắn sẽ là tin lớn, lão Phạm đó đúng là trời đất bất dung mà.” Giọng nói Trương Thông trở nên kích động.
Trương Thông cũng là một công tử nhà giàu, gia đình chuyên buôn bán rượu, trong nhà lại có cô làm tổng biên tập, từ nhỏ đã quấn quýt bên cạnh cô của mình nên có sở thích làm phóng viên, vả lại trong nhà còn có anh trai và em trai nên không ép anh phải theo sự nghiệp gia đình, anh có sở thích này gia đình cũng không ai cấm cản.