Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 203



63203.

“Này…” Cố Du ép mình giữ bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ ra cách nói thế nào để cho bọn côn đồ “an tâm” chút.

Trương Thông chả nghe ra một chút âm mưu ác độc gì từ trong lời nói của tên côn đồ, tiếp tục thêm vào: “Đúng, Cố Du là vợ chưa cưới của Giang Thiếu, còn nữa, các người biết Vân Khuynh không? Chinh là Vân Khuynh của tập đoàn Vân Thị, chồng cô ta là ngài Hoắc, quan hệ của cô ta và Cố Du cũng…”

“Trương Thông, cậu đừng nói nữa!” Cố Du quay đầu, cắt đứt lời nói của Trương Thông.

Mà tên Trương Thông nhanh mồm nhanh miệng, đã tiếc lộ gần như đầy đủ thông tin.

“Các anh em, hôm nay chúng tôi lời to rồi, không ngờ người phụ nữ này lại đáng giá cao như thế.” Côn đồ hỗn xược cười lớn: “Đáng tiếc, giá cao như thế, nhưng lợi ích với chúng ta lại không quá cao, Hoắc Gia là người thần bí, Giang Gia tài lực thế lực cũng lớn, sẽ không chịu hợp tác với đám người họ, việc tốt ngay trước mắt, ông đây lại không lấy được, thật là đủ điên!”

“Thôi, ông Hoành Thụ cũng là lão thụ tươi sáng đẹp đẽ, ông đây không cân được, thì phải lấy lại từ người đàn bà này! Đợi xíu, ông đây phải quậy chết con đàn bà này!”

“Anh ba, chuẩn bị một lát, lúc mà quậy con đàn bà này, nhớ chụp nhiều hình chút, quay clip ngắn gì đó, Giang gia làm hư việc làm ăn của chúng ta, ông đây cũng khiến chúng khó coi!”

“Không được! Các ngươi không thể làm vậy!” Trương Thông hoảng sợ, cuối cùng cũng phát hiện mình nói sai rồi, nhanh chóng thêm vào một câu: “Cố Du chỉ là vợ chưa cưới của Giang Gia, Giang gia chưa chắc vì cô ta mà đối với các người này nọ, như vậy đi, các người thả tôi và Cố Du ra, chúng tôi đảm bảo không nói việc ngày hôm nay các người bắt cóc chúng tôi ra, còn về tin tức…chẳng qua chỉ là đề tài tốt nghiệp của chúng tôi thôi, các người muốn lấy, tôi có thể cho các người, có thể cho các người.”

“Trương Thông!” Cố Du đã không biết nên dùng lời nào để nói chuyện với Trương Thông.

Cô lúc này chả phải nói rất rõ ràng rất dễ hiểu rồi sao? Đem những tư liệu này ra, bọn côn đồ đó chỉ mau ra tay với họ mà thôi?!

Trương Thông, anh đừng nói, đừng nói lúc này!

Cô chỉ còn trầm mặt lại, có gắng giải thích lời của Trương Thông cho vẹn ý: “Đừng mơ, cho dù Trương Thông có đưa tin tức trong tay cho các người, tôi cũng còn nhiều chứng cứ xác thực khác, những thứ đó, đều là tôi dùng tính mạng đổi lấy, sao tôi có thể đem hết tư liệu cho cậu ấy chứ?

Vả lại, nếu các người đã biết Mạc Thần cứu tôi, là vợ chưa cưới của Mạc Thần, trong tay Mạc Thần còn nhiều tư liệu trên thuyền, nếu các người dám làm gì, cho dù tôi chết, chồng chưa cưới của tôi cũng sẽ dốc lòng tìm các người, khiến các người sống không bằng chết!”

“Người…con tiện nhân này, dám uy hiếp ông hả?” Côn đồ lại đột nhiên dừng lại, còn nhẫn tâm tát cho Cố Du một tát.

Trong khóe miệng Cố Du ứa máu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên côn đồ: “sao? Sợ à? Tôi chẳng qua nói sự thật, tôi chỉ là nói cho cậu biết, ra tay ác độc với tôi và Trương Thông, rắc rối các người gặp phải phức tạp hơn so với tưởng tượng của mấy người, thậm chí, kết cục vô cùng bi thảm.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất của các người, hay là, kêu người đứng đằng sau của các người hợp tác với tôi, như vậy, trực tiếp tha cho tôi và Trương Thông, vả lại hứa sau này không gây rắc rối cho tôi và Trương Thông, tôi còn bảo chồng chưa cưới của tôi không truy cứu chuyện của các người, và cho các người đủ tiền _ nhiều hơn số tiền so với người đứng sau các người cho, để các người đi nước ngoài sống.”

Trước ưu hiếp, sau đó làm vẻ yếu đuối, nhưng lại hứa cho lợi ích, nói trúng tim của bọn côn đồ… đây đã là biện pháp tốt nhất hiện tại.

Côn đồ trầm mặc xuống, dường như đang suy nghĩ “ý kiến đưa ra” của Cố Du.

Cố Du đợi chờ trong lo lắng thấp thỏm.

Sau một hồi, côn đồ lạnh lùng nói, sắc mặt khó chịu: “Con nha đầu chết tiệc, ông đây xem nữa mắc lừa người! Ngươi cho rằng ông không biết tính khí điên cuồng của Giang Mạc Thần, có thù phải báo? Ông đây bắt cóc người phụ nữ của nó, để ngươi về nhà, hắn không báo thù sao?

Ông đây chi bằng giờ lập tức xử lý con nha đầu đê tiện và nhóc quỷ này, lấy tiền ra nước ngoài, tao không tin Giang gia có thể ra nước ngoài giết ông đây sao.”

“Sao không thể!” Cố Du lập tức nói: “Cảng C thì sao? Không phải thiên đường của loại người này? Mạc Thần cũng sẽ đến đó cứu tôi về, thế giới dù lớn, chỉ cần có tiền có thế, làm gì không được, con người không phải đều thế sao? Chỉ cần xử lý tốt việc này, thì đi làm, chỉ cần chỗ có người sống, thế lực đều có thể lấn tới, trừ phi, các ngươi chạy đến chỗ hoang dã làm người nguyên thủy, các người muốn vậy sao?”

Trên đời không phải ai cũng có lợi ích chung, nhưng đám côn đồ rõ ràng đặt lợi ích lên đầu, lời này đối với họ, thật thích hợp.

Côn đồ nhăn trán, lại trầm mặc mấy giây, nói: “Sao cô đảm bảo lời cô nói là thật? Lỡ như tao thả mày về, nhưng đồng bọn của Giang Mạc Thần báo thù thì sao?”

Cố Du vừa nghe đã có hy vọng, liền hỏi: “Vậy các người muốn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.