Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 279



Một con đường đã bị chặn hoàn toàn.

Chỉ còn lại vài mảnh sắt vụn của chiếc xe bị nổ, lửa vẫn còn đang cháy, mặt đất đầy máu….và mùi thịt khét hôi thối, không khí ngập tràn mùi khó chịu, Lôi Hoan Ni vừa xuất hiện, đã cảm thấy kinh tởm đến buồn nôn.

Nước mắt cô một lúc thôi đã tuôn rơi, không có Bạc Giản Thương, cô ta chưa thấy người đàn ông cao to đó, trong lòng cô trống rỗng, như thể cả thế giới sụp đổ, chỉ là bước qua trong vô thức.

Hai người cảnh sát ngăn cô ta lại: “Người gì đây, ở đây là hiện trường vụ án, xin hãy rời đi.”

“Không! Tôi phải qua đó, bỏ tôi ra, tôi…chồng tôi ở đó, tôi phải đến tìm anh ta, tôi phải đến xác nhận rằng anh ta vẫn còn sống.” Lôi Hoan Ni đẩy cánh tay cảnh sát, trong mắt đầy sự đau thương.

Hai người cảnh sát đó nhìn cô ta, trong lòng đầy sự cảm thông.

Thì ra, người tình của nạn nhân.

Những người bị thương đã được gửi đi bệnh viện. Một số thi thể của người chết cũng được gửi đi, phần còn lại là các chi bị gãy, người ta ước tình rằng khó có thể ghép lại một cơ thể hoàn chỉnh rồi, nếu như chồng của cô gái này thuộc dạng như thế, thật sự…rất đáng thương, một cô gái trẻ như vậy đã….

“Cô gái, thật thương tiếc!” Cảnh sát tốt bụng an ủi Lôi Hoan Ni.

“Thương tiếc? Không! Tôi không muốn nhận sự thương tiếc, chồng tôi chưa chết, chỉ cần tôi đến tìm anh ta, anh ta sẽ xuất hiện, các anh đừng ngăn tôi, hãy để tôi đi!”

“Các anh biết tôi là ai không? Tôi nói cho các anh, tôi là đại tiểu thư Lôi gia, từ lúc tôi sinh ra cho đến bây giờ tôi đều đi thẳng về phía trước, các anh đừng ngăn tôi, tránh ra! Lập tức tranh ra cho tôi, ngăn chặn việc tôi tìm kiếm! Nếu các anh làm như vậy thì hậu quả sau này các anh tự chịu!”

Lôi Hoan Ni đột nhiên phát điên, cắn vào mu bàn tay của cảnh sát, cảnh sát đau đớn và buông cô ra, cô liền chạy qua.

Chỉ chạy vài bước, đã đứng trước một đống máu thịt và da cháy sém, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn vàng, ngay cả việc thở cũng quên rồi.

Chiếc nhẫn, cô mua chiếc nhẫn cho Bạc Giản Thương cách đây không lâu, mua một cặp, anh ta mua nó, cô ta không đeo nhưng anh khăng khăng muốn đeo cho cô ta và nói rằng muốn kết hôn với cô, nên buộc phải đeo. Tình yêu thật mới không sợ lửa, cô ta không hài lòng nhưng vẫn không tháo xuống.

Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn này, bên cạnh da thịt bị cháy, chẳng lẽ, đây là…Bạc Giản Thương sao?

“Bụp” một tiếng, Lôi Hoan Ni quỳ xuống đất, ôm lấy người dường như đã cháy một nửa, và bật khóc thật lớn: “Anh….anh cái đồ man rợ này, tại sao anh có thể…có thể chết? Không phải anh nói muốn cưới em sao? Không phải chết thì không phải giờ để em rời khỏi sao? Vậy tại sao anh lại rời khỏi em?”

“Không! Em nhìn sai rồi, đây không phải là anh, không phải anh!” Cô ta vứt bỏ người máu thịt đó: “Bạc Giản Thương, em đồng ý, em không bỏ trốn nửa, em không rời khỏi anh nữa, anh là tên man rợ em cũng chịu, tính khí anh thất thường em cũng chịu, anh đừng chết, anh về được không? Chỉ cần anh về, chúng ta lập tức kết hôn, cả đời này em không rời khỏi anh nữa…huhuhu~”

Ngay lúc này, Lôi Hoan Ni cuối cùng cũng nhận ra trái tim mình, cô ấy đã yêu Bạc Giản Thương, yêu một người đàn ông vô cùng hống hách này, nhưng cũng coi là người đàn ông duy nhất của cô, yêu một người bảo vệ cô, người đàn ông ngay cả mang cũng không cần nữa.

Nhưng tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy, cô chỉ biết rằng anh rất quan trọng, anh đã rời bỏ cô?

Nỗi đau khổ của tiếng khóc, khiến những thuộc hạ Bạc Giản Thương xuất hiện sau đó cũng cảm thấy đồng cảm.

Đối với họ, Bạc Giản Thương là chỉ huy của họ, lãnh đạo, đại ca, người thân, thường rất nghiêm khắc với họ nhưng cũng rất tốt với họ. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ chết như thế này…đau khổ và bất ngờ.

Trách Lôi Hoan Ni sao? Không được! Lôi Hoan Ni được Bạc Giản Thương đặt trong lòng, người đàn ông vì bảo vệ người phụ nữ của mình mà chết thì đó không phải là vô dụng, vì thế chỉ còn lại sự đau xót, giống như con dao đâm vào trong lòng, đau đến mọi người không thể chịu được.

Nhưng ngay lúc này, chỉ còn vài mảnh sắt vụn trong xe nhưng lại phát ra một tiếng động, giọng nói yếu ớt của người đàn ông vang lên: “Tiểu…Ni Tử, đừng khóc, anh….chưa chết!”

“Chỉ Huy!” Mọi ánh mắt của những người xung quanh sáng rực lên, bao gồm những cảnh sát có mặt tại hiện trường, nhanh chóng xông lên dùng cả hay tay để bắt người nóng như lửa, mặc kệ nó có bị bỏng hay không. Những mảnh vụn đó, chỉ một lúc đã được họ dọn sạch rồi.

Chỉ sau đó mới thấy, có một giếng nước dưới xe, nắp hố ga đã được gỡ bỏ, và Bạc Giản Thương toàn thân ướt bò ra.

Một số thuộc hạ kéo anh ta ra, lúc này mới phát hiện mặt anh ta tái nhợt như thể trúng độc.

Cũng xem như là trúng độc rồi, khi chiếc xe phát nổ, anh không kịp nhảy xuống hồ bơi. Anh ta phải mở nắp hố ga và nhảy vào, may mắn thay nắp hố ga bị hỏng.

Chỉ là, giếng nước thải của thành phố chứa đầy khí độc, khi người ta ngã xuống, hít quá nhiều khí độc thì sẽ yếu đi, rất khó có thể đứng dậy trở lại. Thêm một vụ nổ lớn, anh ta không thể không ở bên trong một lúc….bằng cách này, anh ta vẫn nỗ lực leo lên hết sức mình, cũng nhờ cơ thể khoẻ mạnh của anh ấy và bao nhiêu lần đấu tranh với thần chết.

“Thương!” Lôi Hoan Ni ngẩng cao đầu, sững sờ vài giây, mới dùng tay chân bò lên và nhảy mình vào trong lòng Bạc Giản Thương: “Anh còn sống, anh thực sự còn sống! Em biết, anh không thể chết, anh không thể rời khỏi em.”

“Tại sao còn…khóc nữa?” Bạc Giản Thương cau mày, rõ ràng sức lực đã sắp cạn kiệt, nhưng anh vẫn ôm lấy Lôi Hoan Ni: “Đừng khóc, anh còn ở đây, chỉ là…có chút dơ thôi.”

Anh ta là người sợ dơ, lần này nhảy xuống giếng nước cũng là vì cứu mạng, lúc này ở trong tình huống tồi tệ như thế anh chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nhưng mà, lúc nảy em khóc và hét lên những lời đó, anh đều….nghe hết rồi, Tiểu Ni Tử, em nói rồi, chúng ta kết hôn, em….cả đời này không rời xa anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.