Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 28



Vân Khuynh lùi về phía sau, trực tiếp đến bên cạnh quan tài của Vân Lão Phu Nhân.

“Phương Tam! Tiền Quý! Các người...làm vậy chả có lợi ích gì cho các người!” Mặt cô lạnh băng, âm thanh đanh thép cảnh cáo.

“Cả đời Phương Tam tôi, không muốn làm người tốt, đời người rất ngắn, lúc sống nên sống cho vui vẻ, ai biết được có ngày nào đó khi đang đua xe, có bị tông chết không?”

Phương tam không lo không quản gì cả, cả mặt toàn là nước mắt, đưa tay nắm lấy Vân Khuynh.

Vân Khuynh chỉ đành trốn thêm lần nữa, vừa trốn, vừa nhìn ra hướng cửa, đợi chờ “Cứu Binh” đến.

Trốn mấy lần nhưng không thấy ai đến cả, liếc mắt nhìn cái, thấy phòng khách bên cạnh, nhanh chóng chạy qua đó, đồng thời nhanh chóng khóa cửa.

Không may, cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng kín, Phương Tam đã đưa tay vào trong, hai người bên ngoài cũng đuổi tới, cùng giúp đẩy cánh cửa!

Sức của một người đàn bà sao chống lại sức lực của ba người đàn ông, nhìn thấy khe cửa càng lúc càng lớn, cánh tay và một chân của Phương Tam cũng đã đưa vào trong, trước tình huống đó Vân Khuynh, nhấc đôi cao gót lên, đạp thật mạnh vào bàn chân của Phương Tam.

Cùng lúc đó, cô cúi thấp đầu, mở hàm răng ra, cắn vào cánh tay của Phương Tam.

Chân cô, miệng cô đều dùng sức, trong miệng còn dính mùi của máu.

“Bùm!” một tiếng, cửa đóng chặt.

Tiếng kêu oai oán của Phương Tam từ cánh cửa kia vọng lại, hai người đàn ông kia dường như đang bận “Quan Tâm” hắn.

Để phòng mấy người này dùng sức cánh tay đẩy cửa, Vân Khuynh lấy giường vào tủ đồ chặn ngay sau cửa.

Sau khi la đau một trận xong, đột nhiên lớn tiếng chửi: “Con đỉ! Mày dám cắn bổn thiếu gia? Thật là ăn gan hùm? Bổn thiếu gia lớn như vậy, còn chưa từng bị bất cứ người đàn bà nào đụng vào đầu! Mày...”

Giọng hắn ngừng một chút, rồi lại nở nụ cười lạ, rồi nghiến răng, cuối cùng dường như nắm được điểm yếu của Vân Khuynh, lớn tiếng nói: “Vân Khuynh, con đỉ nhà ngươi! Không biết giữ đạo hiếu? Bổn Thiếu gia nói cho ngươi biết, nếu ngươi không ngoan ngoãn ra hầu hạ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ lật nắp quan tài của bà nội ngươi, đem thi thể bà ta cho chó ăn!”

Vân Khuynh lớn tiếng: “Mày dám!”

“Mày xem bổn thiếu có dám hay không!” Phương Tam ác độc nói: “Bổn Thiếu gia đếm tới ba, nếu ngươi còn không cút ra đây, bổn thiếu gia lập tức đối phó với bà mụ già đã chết đó!”

“Một...”

Vân Khuynh nắm nắm tay lại tạo nên hai tiếng “Cạch cạch”, cô không ngờ rằng, Phương Tam lại có thể đê tiện như thế!

Ngay đến cả người chết cũng không tôn trọng!

Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Phương Tam lăng nhục thi thể của bà nội?

Không thể nào!

Nhưng phải làm sao đây?

Ra ngoài sao?

Còn chưa có người đến cứu cô, nếu lúc này cô ra ngoài, chả phải cứ thế bị làm nhục sao?

Nhưng nếu không ra ngoài...

“Hai...”

“Đợi đã!” Vân Khuynh lên tiếng.

Lúc nội còn sống tốt với cô như vậy, cô đã không thể cứu mạng bà, đã vô cùng hối hận, sao có thể để bà chết cũng không được yên chứ.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của cô đã xuống tới âm 0 độ rồi, trong lòng Vân Khuynh vừa hận vừa phẫn nộ, nhưng lại có cảm giác tuyệt vọng không thể làm khác được.

Cô một lòng không chịu khuất phục, cha mẹ ruột cô không thích cô, cô trăm phương ngàn kế khiến mình trở nên ưu tú, để khơi gợi chút quan tâm từ họ, nhưng cuối cùng lại thành kẻ thù của họ.

Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, vì vậy, chỉ cần gả cho một người, cô không ghét người ta là được, thậm chí không cần có tình yêu, thậm chí, bằng tất cả tài sản và nỗ lực của bản thân, uất ức để cầu toàn, nhưng rốt cuộc đổi lại là sự phản bội đê hèn và sự đàn áp vô tình.

Những người đó, chưa từng ghi nhớ một chút xíu nào về điều tốt đẹp mà cô làm, ngược lại trong lòng luôn muốn hủy hoại cô, hận không thể đạp cô xuống hố sâu.

Ngay cả việc cô muốn yên tĩnh mà an táng nội cho đàng hoàng, cũng không làm được!

Ông trời đối với Vân Khuynh cô có phải quá tàn nhẫn không?!

“Chịu ra rồi, đúng không?” Âm thanh của Phương Tam lại truyền vào trong, “Vậy đừng chần chừ nữa, mau cút ra đây, trễ nữa thì bổn thiếu gia không đủ nhẫn nại để tiếp tục đợi cô!”

“Hai người các ngươi, đợi con đỉ đó ra, các ngươi nghe theo lệnh ta, giúp ta lột hết đồ ả ra trước!”

“Mày, đúng, chính là mày, đem camera qua đây quay phim, bắt đầu từ lúc con đỉ đó chủ động mở cửa...Gì mà cưỡng, ép, chúng ta có cưỡng ép con đỉ đó không? Rõ ràng nó tự động tìm chúng ta mua vui mà, hahaha”

Một chuỗi các tiếng cười, mang theo một mùi vị ác độc kinh tởm, giống như một con dao dính đầy máu đang xuống, cứ nhằm vào người của Vân Khuynh mà đâm từng nhát một.

Cô rất tức!

Nhưng lại bất lực...

Những đồ chặn ngay sau cửa như giường, tủ, ghế vân vân.. lần lượt bị cô dời ra, từng cái một, cô cảm thấy trước đó mình trốn vào căn phòng này thực sự là một chuyện quá nực cười.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Khuôn mặt trắng bệch của cô đứng sau cửa, hai hàm răng cắn chặt nói: “ Cho dù các người hôm nay đạt được ước nguyện, tôi cũng sẽ đi kiện các người, cầm thú thì không nên sống trên thế gian này!”

“Đúng! Bổn thiếu gia thích làm cầm thú!” Phương Tam đưa tay ra, sờ lên mặt của Vân Khuynh cái: “Nhưng chả lẽ cô Vân chưa nghe nói câu này sao? Làm người tốt thì sống không thọ, người xấu sống thọ ngàn năm!”

Tay hắn lướt xuống, nắm lấy áo Vân Khuynh, một tay kéo cô ta qua, bóp cổ cô, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng nói Cô Vân thông minh tuyệt đẹp như tiên nữ, nhưng bổn thiếu gia thấy, đàn bà, không cần có tài năng, chỉ cần lột hết đồ nằm xuống, để người đàn ông hưởng thụ mới là bổn phận!”

Lời nói lăng nhục vô cùng thốt ra từ miệng của Phương Tam, hắn còn đẩy Vân Khuynh cái.

“Con đỉ! Nhanh, cởi!”

“Cởi hết, rồi lôi lên bàn cho bổn thiếu gia, chống mông ả lên, rồi mời bổn thiếu gia đến xxx cô!”

“Đợi lâu vậy, bổn thiếu gia sớm đã không đợi nổi rồi....”

“Bùm!” một tiếng, cánh cửa lớn đang đóng chặt đó, bị một người lực lưỡng đẩy ra.

Một người đàn ông một thân ướt đẫm, tướng người cao như núi đè trước cửa.

Anh mặc một bộ đồ tây đen, đôi dép da, tay phải cầm cây côn điện, côn điện và tóc anh đều đang nhỏ nước.

“Hoắc...” Vân Khuynh kinh ngạc hét lên một tiếng.

Lại lập tức dừng lại.

Cô dường như không muốn Phương Tam biết thân phận của Hoắc Nhất Hàng.

Một tiếng này, khiến lòng Hoắc Nhất Hàng có sự ấm áp nhẹ.

Đến lúc này, cô vẫn còn muốn bảo toàn thanh danh cho anh?

Người phụ nữ này, lương thiện đến mức khiến anh đau lòng.

“Ngươi...ngươi là ai?” Phương Tam quay người, bị khí thế của Hoắc Nhất Hàng đè bẹp, trong lòng có chút hoảng sợ.

Nhưng khi thấy sau lưng của Hoắc Nhất Hàng không có bất kỳ ai theo qua đây, lại thấy bớt căng thẳng hơn, trừng mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng, nói với khí thế ngạo mạng: “Đâu ra thằng tiểu tử thối này đây, bổn thiếu cảnh cáo ngươi, đừng lo chuyện bao đồng, nếu không, bổn thiếu sẽ khiến ngươi, vào thì dễ không bị gì, mà ra thì có mà tơi bời!”

Anh nghĩ: “ Người đàn ông này rốt cuộc là sao? Người Lục Phu nhân tìm đến viện trợ sao? Hay là nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của Vân Khuynh mà giúp một tay?

Nhìn mặt, cũng không quen thuộc lắm!

Vả lại, cũng không giống người Lục Phu nhân nói, Vân Khuynh chỉ là một con đỉ, hay đây là người tình cô ta?

Chẳng phải là đáng ghét mà!

Cho dù vậy thì đã sao? Bên này hắn có ba người cơ mà.

Hắn không tin ba người không đấu lại một người!

Hoắc Nhất Hàng nhẹ hằng giọng, không nói lời nào, trực tiếp xông lên, đưa tay đánh Phương Tam một côn, động tác nhanh nhẹn, ra tay dứt khoát, nhưng lại rất chắc, chuẩn và tàn nhẫn!

Chỉ nghe tiếng “Bộp” cái, xương của Phương Tam đã nát vụn.

Hắn lại một lần nữa, kêu lên đầy đau khổ.

Hai người kia thấy vậy, lùi một bước lớn.

Đều là người tinh anh, sao không nhìn ra, anh ta rõ ràng từng luyện võ qua?

“Vị…đại ca này, anh là bạn của ….cô Vân?” Tiền Tổng cả người run rẩy, trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười giả tạo: “Chuyện hôm nay ở đây chả liên quan gì đến tôi, đó đều là Lục Phu nhân….bà!”

Hắn chưa nói hết câu, Hoắc Nhất Hàng cũng động tay với hắn.

Chưa tới năm phút, ba người này đã bị Hoắc Nhất Hàng đánh tới nằm xuống sàn.

Người đứt tay, kẻ đứt chân, còn lại bị côn điện làm cho hôn mê.

“Người đàn bà tôi để ý, loại rác rưởi như các người cũng dám nhòm ngó sao?” Hoắc Nhất Hàng lặng lùng hằng một tiếng, lên phía trước, một chân đạp vào chân đang gãy của Phương Tam nói “Lúc này ngươi nói cho tao vào thì dễ, ra thì tơi bời hả?”

“Không…không không! Tôi sai rồi, tôi nói lỡ lời, đại…đại ca, tôi có mắt không tròng, không biết thân thủ đại ca lại tốt như thế! Đau…đau đau…”

“Tha mạng! Đại ca, đừng đạp nữa, chân tôi phế rồi!”

“Anh tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa…”

“Đại ca, tôi không biết cô Vân là người phụ nữ của anh, tôi…. Tôi là bị Lục Phu Nhân kêu qua đây, là Lục Phu nhân muốn hại cô ta, tôi không…không muốn hại cô ta, chỉ là…đàn ông thì yêu cái đẹp, tôi thích ghẹo gái, lại đùa với gái đẹp miễn phí, người ngốc chắc cũng không cự tuyệt, đúng không?”

“Đại ca, anh cứ coi lời tôi nói trước đó là nói phét đi, tha cho tôi đi nhé….”

Phương Tam cầu xin tha liên tục.

Năm đó con trai của phú hộ chìm đắm trong tửu sắc, Khẳng Lão Tộc, cũng chả phải ngoài thì mạnh mẽ nhưng lại là một con hổ giấy sao, tùy tiện đạp phát, là ngã.

“Phương gia đúng không?” Hoắc Nhất Hàng nhẫn tâm đạp phát mạnh, rồi gỡ bàn chân ra: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, trong vòng nửa năm, ta sẽ khiến nhà họ Phương ngươi, biến mất mãi mãi khỏi Vinh Thành!”

“Còn nhà ngươi!” Anh quay đầu lại, quét mắt nhìn Tiền Tổng cái: “Tiền Gia, ta cũng sẽ làm vậy!”

“Còn có…Cao Gia!”

Người đàn ông mà Vân Khuynh không hề quen biết khi nghe đến hai từ “Cao Gia”, cả người run rẩy lên.

“Ngươi…ngươi biết ta?”

“Em trai ruột của Cao Thúy Lan, Cao Hùng!” Hoắc Nhất Hàng mắt to mắt nhỏ nhìn hắn: “Mấy người ngày hôm nay, chính là do Cao Thúy Lan bảo ngươi tìm đến đúng chứ!” Anh nói với khẩu khí khẳng định.

“Không muốn trở nên tàn phế, thì lập tức cút cho ta!”

Ba người đàn ông dùng cả tay lẫn chân, chổng mông lên bò dậy, những công cụ dùng để quay clip và một số đồ dùng gợi tình đều để lại vị trí cũ….

Sắc mặt của Hoắc Nhất Hàng mới dịu dàng hơn vài phần, nhanh chóng đi về phía trước, ôm chặt lấy Vân Khuynh, nhanh chóng hỏi cô: “Khuynh Khuynh, em sao rồi? Xin lỗi, anh đến muộn xíu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.