Người trong cuộc mê muội, Tống Tây Hoa không biết lửa giận trong người anh là vì bắt đầu để ý Tống Nhan rồi, nhưng cô thì biết rõ.
Không được! Không thể để Tống Nhan mang con về nha…
Trong lòng Ngô Mỹ Lệ nghĩ ra ý tưởng độc ác, muốn thành phu nhân giàu cô, cần phải làm ít chuyện không phải đúng không? Khoảng cách đến thiếu phu nhân giàu có gần như vậy, dù cho bất chấp thủ đoạn cũng phải nắm bắt cơ hội!
Cô lấy điện thoại ra, gọi 1 số: “Anh Tôn hả? Em là Lệ Lệ, hôm nay gọi cho anh, là có chuyện tốt cho anh miễn phí … anh không phải thích thiếu phụ sao? Có 1 cô rất đẹp vừa mới sinh xong …”
…
Lúc chiều tối, bác sĩ đang kiểm tra cho con, gật đầu nói với Tống Nhan con không sao, có thể xuất viện.
Tống Nhan cảm ơn bác sĩ, mang con rời viện.
Cô ôm con, mới đi đến bên đường, liền có 1 xe chạy qua. Nhìn như taxi bình thường, cũng không nghi ngờ, ngồi lên.
Ai ngờ, xe mới khởi động, tài xế đã khóa cửa xe.
Lòng cô lập tức kêu lên không phải, có dự cảm xấu.
“Tài xế, đột nhiên tôi nhớ, tôi quên đồ, làm phiền ngừng xe.” Do dự 1 lúc, Tống Nhan cảm thấy nguy hiểm, muốn đổi xe, đề nghị tài xế cho xuống xe.
Nhưng tài xế ngược lại không nghe lời dừng xe, mà chạy nhanh hơn.
Lúc này, sau xe đột nhiên xuất hiện người đàn ông, đưa tay giành lấy con trong lòng Tống Nhan, dao sắc bén áp lên cổ Tống Nhan: “Đừng động! Nếu không giết!”
Lòng Tống Nhan lập tức hoang mang: “Được, được, tôi không động, đại ca, muốn tiền tôi có thể đưa hết tiền trên người cho anh, chỉ xin anh đừng làm hại tôi và con.”
“Tiền? Đương nhiên cần.” Người đàn ông lật người qua, ôm kế bên Tống Nhan: “Tự lấy tiền ra, nhanh!”
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Tống Nhan liền lập ví của mình, lấy hết tiền mặt và thẻ đưa cho kẻ cướp, nói mật khẩu ra.
Thấy bọn cướp không dừng xe, cô lại chủ động tháo dây chuyền, bông tai, nhẫn đưa qua.
Dây chuyền bông tai này nọ cũng không đau lòng, chỉ là lúc tháo nhẫn, lòng cô khẽ đau đớn.
“Đại ca, tôi chỉ có những thứ này, đều được các anh, xin các anh nhẹ tay, tha cho chúng tôi.” Tống Nhan cố gắng hạ thấp nhất có thể.
Người đàn ông kế bên thu tiền, thẻ, trang sức vô, nhìn mặt Tống Nhan, mặt liền hiện tia háo sắc, cười: “Không ngờ cô cũng hiểu chuyện, biết chủ động dùng tiền để đỡ tai ương?”
“Vậy đợi lát có thể chủ động 1 chút, thì càng tốt.”
Tim Tống Nhan liền trầm xuống: “Anh...anh có ý gì?”
“Đều là người trưởng thành, Tống phu nhân không phải đến ý này cũng không hiểu chứ?” Miệng người đàn ông càng cười càng không kiêng kị: “Chẳng qua, nếu Tống phu nhân thật không hiểu, nể tình Tống phu nhân là người đẹp, tôi sẽ giải thích 1 chút, ý tôi là --- đợi lát tới nơi, mời Tống phu nhân chơi với mấy anh em tôi 1 chút, chơi thật sướng, chúng tôi bảo đảm Tống phu nhân và đứa con dễ thương …. nhưng nếu Tống phu nhân không phối hợp, vậy đừng trách tôi và anh em không biết thương hoa tiếc ngọc! Tôi không thích đàn bà quá cay, hơn nữa, con cô nhỏ vậy, nhất thời không cẩn thận, có thể bị ấn chết đó!”
Nếu lúc nãy trong lòng Tống Nhan ôm hy vọng, lúc này nghe xong người đàn ông nói, hoàn toàn tuyệt vọng.
Đám người này, không chỉ là cướp tiền!
Với lại, còn biết cô?
Vậy là có chuẩn bị mà tới.
Là ai? Ai muốn hại cô?
“Đại ca, nếu đã biết thân phận của tôi, cũng phải biết, tôi không phải người các anh dễ dàng động vào, tôi là vợ Tống Tây Hoa, tuy Tống gia thế lực không lớn, nhưng với Hoắc gia, Giang gia, Vân gia có quan hệ thân thiết, các anh dám động đến tôi và con, hậu quả nhất định rất thảm!”
“Nếu chỉ cần tiền, những thứ trên người tôi các anh cứ lấy đi, để tôi và con đi, tôi coi như chuyện hôm nay không xảy ra.”
Lòng Tống Nhan sợ muốn chết, nếu chỉ 1 mình cô, cô có thể liều mạng phản kháng, nhưng bây giờ trong lòng có con, cô không thể để con chịu tổn thương.
Người đàn ông nghe vậy, có chút do dự.
Tiện nhân Ngô Mỹ Lệ không nói người phụ nữ này có hậu thuẫn lớn vậy!
Nhưng lại nghĩ nghĩ, Ngô Mỹ Lệ đang là tình nhân của Tống Tây Hoa rồi, điều này cho thấy tình cảm của Tống Tây Hoa và cô ta không tốt, con bệnh rồi, cũng chỉ mình cô mang đến bệnh viện khám… vậy bọn họ còn sợ gì?
“Cô người phụ nữ này, có chút thông minh, nhưng cô nhìn lão tử sẽ bị dọa sao? Nếu không tra rõ thân phận của tôi, cô tưởng lão tử sẽ bắt cóc cô? Quan hệ của cô và chồng vốn không tốt, lão tử làm chết thứ trong lòng cô trước, rồi mới dùng thủ đoạn mạnh bạo kích thích với cô!”
Thì ra, là Ngô Mỹ Lệ tính kế cô!
“Không, không phải vậy, tôi và chồng tôi quan hệ đương nhiên tôi, là Lệ Lệ đó lừa anh.” Tống Nhan nói: “Không tin, anh cho tôi gọi cho chồng tôi 1 cuộc.”
Nhanh lúc bọn cướp suy nghĩ, Tống Nhan lập tức lấy điện thoại mình lên, gọi cho Tống Tây Hoa, điện thoại mới thông, cô gấp gáp nói: “Chồng, cứu em và con! Chúng em …”
“Tống Nhan, cô lại làm chuyện nhảm gì?” Tống Tây Hoa mới nghe tiếng “chồng”, trong lòng xuất hiện cảm giác dị thường, lại vô thức bài trừ nói: “Bây giờ tôi không rảnh, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cút về đây sớm, tối nay nếu không thấy cô ở nhà, thì đợi chịu phạt đi!”
“Không, Tây Hoa, em và con thật sự đang nguy hiểm, cứu em, cứu…”
Chữ “em” chưa nói ra, điện thoại bị cúp máy, tiếng “tút tút tút”, như là âm thanh nặng nề nhất, từng tiếng từng tiếng, đập tan hy vọng của Tống Nhan, tim cô, cũng theo đó mà chìm xuống địa ngục không còn thấy ánh sáng nữa....