Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 300





Năm năm trôi qua, bố cục thương nghiệp ở Vinh Thành cơ bản giống nhau, ngành nghề văn hóa phát triển, Vân thị cũng tham gia vào đó, tuy nói hiện tại Vân thị không thiếu tiền, không thèm để ý đến việc mất mấy vụ làm ăn, thế nhưng luôn có người đoạt mối làm ăn từ trong tay anh, vậy tức là chọc tới anh không vui rồi.

khách sạn Vạn Hào, trong căn phòng Nhã Các.

Chủ tịch Phong Đằng dò xét nhìn Tống nhan, khóe miệng mỉm cười đúng chất thương nhân: “Ai cũng nói trên thương trường, phụ nữ không bằng đàn ông, hôm nay nhìn thấy Tống tổng, Bạc Mỗ mới biết được cái gì gọi là! Thật sự là hậu sinh khả quý!”

Tống nhan khiêm tốn trả lời: “Nào có, Bạc tổng quá khen rồi.”

Cô vừa dứt lời, liền có người đẩy cửa bước vào, thư ký của Bạc tổng cúi người ghé vào tai ông nói gì đó, Tống Nhan chỉ thấy ánh mắt ông thay đổi, nụ cười trên mặt cũng thu lại.

“Khả năng nắm bắt thông tin của Vân thị từ trước đến nay luôn rất nhanh, nếu nhân vật lớn đó đã tới, trùng hợp Tống tổng ở đây, chúng ta hãy cùng tụ họp lại, ăn một bữa cơm.”

Sau khi thư ký đi ra ngoài, chủ tịch Phong Đằng quay lại nhìn Tống Nhan, rõ ràng đã ra quyết định, còn cố tình thương lượng với cô, hỏi thăm ý kiến của cô: “Hôm nay thật trùng hợp, có bạn đến, Tống tổng không ngại một bữa cơm với chúng tôi chứ.”

Trong lòng Tống Nhan có chút thấp thỏm, đại khái cũng biết người đến là ai, nghĩ nghĩ, mới cười trả lời: “Đỗ tổng giới thiệu bạn ông cho tôi, tôi vui còn không kịp, sao lại để ý chứ.”

Có một số người, sớm muộn cũng phải gặp nhau.

Chỉ chốc lát sau, Tống Tây Hoa đã đến.

Thư ký mở cửa ra, anh bước vào, thế là, cô cùng với chủ tịch Phong Đằng, lễ phép đứng lên, nhìn về hướng cửa.

Anh mặc một bộ vest, sắc thái trên mặt càng thêm lãnh đạm, cô nắm chặt cái ly trong tay, nở nụ cười xinh đẹp: “Thì ra là Tây Hoa tiên sinh, nhiều năm không gặp, Tây Hoa tiên sinh, anh vẫn khỏe chứ!”

So với thái độ bình tĩnh của Tống Nhan, Tống Tây Hoa rõ ràng có chút chấn kinh, ánh mắt của anh luôn khóa chặt trên mặt Tống Nhan, dưới chân phảng phất đã mọc rể vậy, điện thoại trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng “bộp”. -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------

Chủ tịch Phong Đằng cũng mặt đầy kinh ngạc: “Sao thế? Hai vị quen biết à.”

“Đúng vậy, quen biết,” Tống Nhan cười kiều mị xán lạn như một đóa hoa vậy, nhưng một chút hơi ấm cũng không có: “Ông không biết đó thôi, nói ra thì, tôi và Tây Hoa tiên sinh, còn từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, anh ta hiện tại, là chồng trước của tôi.”

“Cái gì chồng trước! Tống Nhan! Em...... không chết?” Tống Tây Hoa đi tới, bắt lấy cổ tay của Tống Nhan.

Có chút đau, Tống nhan nhíu mày, dùng sức thoát ra: “5 năm không gặp, Tây Hoa tiên sinh quả thật là quên tôi rồi, vừa gặp mặt đã hỏi những vấn đề kì lạ này, tôi đương nhiên không có chết, giờ này khắc này, đang đứng ngay trước mặt của anh đây! Thế nào? Về chuyện tôi không chết, anh rất thất vọng sao?”

Cô cảm thấy cô buông xuống rồi, thế nhưng khi Tống Tây Hoa thật sự đứng trước mặt cô, khoảng cách gần thế này, trong nội tâm cô vẫn có oán khí.

Cô chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với anh, thế nhưng người đàn ông này, tại sao lại nhẫn tâm mặc kệ sự sống chết của cô và con cô chứ?

“Em không chết, tại sao không quay về tìm anh?” Tống Tây Hoa cũng không phát giác được oán khí của Tống Nhan, mà vẫn tiếp tục hỏi.

Cùng lúc đó, trong lòng anh lại mừng rỡ. Có trời mới biết, 5 năm qua, gánh lấy sự áy náy đối với cái chết của Tống Nhan và đứa con, anh đã phải trải qua ra sao, mỗi đêm đều nằm trong căn phòng trống không, anh lại ngủ bằng cách nào.

Con người, thật sự chỉ có mất đi rồi, mới biết trân trọng.

Sau đó, anh mới biết được anh đối với Tống Nhan cũng không phải là một chút tình cảm cũng không có.

Có lẽ càng nhiều hơn là áy náy, nhưng 5 năm qua, đã thật sự nhớ đến cô.

Bây giờ, cô sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh, sao có thể không khiến anh kinh ngạc?

“Tìm anh?” Tây Hoa tiên sinh thật thích nói đùa, Tống Nhan nói: “Tôi và anh đã ly hôn, 5 năm trước, tôi ôm con từ bệnh viện trở về, chính là chuẩn bị ly hôn với anh, trong phòng tôi ở, đơn thỏa thuận ly hôn tôi cũng đã viết xong rồi, anh từ bỏ tôi và con, hẳn là cũng sớm ký tên trên đơn thỏa thuận ly hôn rồi chứ nhỉ? Vậy tại sao tôi còn phải trở về tìm anh? Tìm anh, làm tiểu tam của anh sao?”

“Tống nhan, em...... em đây là ý gì?” Tống Tây Hoa cuối cùng đã nghe hiểu được cái giá lạnh trong ngữ khí của Tống Nhan.

Ý trên mặt chữ, nếu như Tây Hoa tiên sinh nghe không hiểu, vậy thì chỉ trách Tây Hoa tiên sinh và cô Ngô Mỹ Lệ kia ở bên nhau lâu, trí thông minh cũng bị kéo xuống!” Tống Nhan nói xong, không thèm ngó ngàng tới anh nữa, chỉ xoay người, hỏi chủ tịch Phong Đằng: “Chủ tịch, thành ý của JIK chúng tôi đã để ở đây, quyền quyết định cuối cùng vẫn là nằm trong tay ông, dù ông có lựa chọn hợp tác với JIK không, bản thân tôi cũng sẽ không ý kiến gì, nhưng mà, JIK ở nước ngoài phát triển nhanh chóng, tiến vào thị trường này cũng là xu thế tất yếu, mong ông cân nhắc thận trọng, về phần bữa cơm này, tôi nghĩ tôi không ăn nữa, để tránh khó xử, vậy nên...... Cáo từ.”

Nói xong, Tống Nhan xoay người muốn đi, Tống Tây Hoa lại kéo cô lại: “Em đứng lại!”

- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.