Nói xong, Tống Nhan lườm Tống Tây Hoa, rồi đi trên đôi giày cao gót sớm đã trở thành thói quen của mình, “bạch bạch” rời đi.
Chỉ còn lại một mình Tống Tây Hoa ngồi đó, ngẩn ngơ, lòng đau như cắt.
Anh chưa từng nghĩ rằng, một Tống Nhan ngoan hiền luôn nghe lời anh, hôm nay lại biến thành một người kiên cường sắc bén như vậy.
Anh nghĩ, chắc là cô vẫn còn hận anh?
Thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng, điện thoại di động của anh vang lên, là Vân Vân.
Anh bấm nút trả lời, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Vân Vân, không phải em dẫn theo tiểu bảo bối ra đảo chơi rồi à? Sao còn thời gian gọi điện cho anh vậy?”
Sau sự việc nguy hiểm 5 năm trước, Vân Khuynh vừa bình an sinh con xong, một năm sau lại mang thai, bây giờ đã là mẹ của ba đứa con.
Một bé trai, hai bé gái, lại được Hoắc Nhất Hàng chăm sóc yêu thương hết mực, sức khỏe Van Khuynh nhanh chóng hồi phục, sống một cuộc sống vui vẻ bình yên.
“Tây Hoa, Nhất Hàng nói với em, Tống Nhan về rồi.” Giọng của Vân Khuynh vẫn ôn hòa như xưa: “Còn dẫn theo con của anh.”
“Phải!” Tống Tây Hoa khó khăn lên tiếng: “Anh vừa mới……gặp cô ấy, Nhan Nhan muốn……ly hôn với anh!”
5 năm trước, anh là người muốn ly hôn, nhưng chưa ký vào đơn thỏa thuận ly hôn, 5 năm sau, hai người vẫn còn là vợ chồng nhưng đã sống xa nhau suốt 5 năm, nếu bây giờ ra tòa ly hôn, chắc chắn tòa sẽ phán họ ly hôn thành công, Tống Nhan chắc sẽ làm vậy.
“Chuyện lúc trước của anh với Tống Nhan em không rõ lắm, nhưng em đã nhiều lần nói với anh, cũng do em không cẩn thận, chuyện này không liên quan đến Tống Nhan.
Tây Hoa, em biết tình cảm anh đối với em là như thế nào, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng so với thích, tình cảm đó nghiêng về tình nghĩa nhiều hơn, ít hơn thích nhưng nhiều hơn tình nghĩa, nhưng em biết tình cảm của anh với em không phải là tình cảm yêu đương mà anh muốn.
Cái anh muốn là tình yêu mãnh liệt với Tống Nhan, vì vậy khi biết Tống Nhan chết anh mới đau khổ hối hận đến vậy. Thật ra 3 năm trước em đã biết Tống Nhan còn sống, em cũng cảm thấy chuyện anh làm với Tống Nhan cũng hơi quá đáng.
Coi như là người xa lạ, anh cũng không thể dập tắt hi vọng sống cuối cùng của cô ấy, huống chi cô ấy còn là vợ của anh, là người phụ nữ anh yêu, trong tay đang ôm đứa con ruột của anh.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Em từng nghĩ, nếu Tống Nhan kết hôn ở nước ngoài, anh cũng tìm được người phụ nữ khác, đoạn tình cảm này xem như chấm dứt tại đây.
Nhưng sau 5 năm, bên cạnh cô ấy không ít người theo đuổi, bên cạnh anh cũng vậy, nhưng hai người vẫn không tiến thêm bước nữa, em nghĩ đoạn tình cảm này vẫn còn có hi vọng.
Con của anh bây giờ đang ở bệnh viện, bác sĩ Mai là bác sĩ trung y tốt nhất thành phố, chắc chắn có thể điều trị tốt cho con của anh. Nếu anh có gặp Tống Nhan, cố gắng hẹn cô ấy ra giúp em, em phải đích thân xin lỗi cô ấy, cũng vì em mà 5 năm trước cô ấy phải chịu tổn thương lớn như vậy.
Tây Hoa, đối với chuyện tình cảm, chần chờ là chết, chính em là người đã có kinh nghiệm, anh có dám chắc lần này nếu vụt mất cô ấy anh sẽ không hối hận không? Anh là người bạn tốt nhất của em, em cũng mong anh được hạnh phúc.”
“Nhưng mà……cô ấy hận anh!” Tống Tây Hoa lên tiếng, giọng có vẻ mù mịt, như đứa trẻ lang thang bị hắt hủi.
“Hận, là một mặt khác của yêu.” Vân Khuynh nói: “Nếu như anh đã xác định rõ tình cảm của mình, sao không cố gắng hóa giải nó?”
Tống Tây Hoa lập tức hiểu ra: “Anh hiểu rồi, cám ơn em Vân Khuynh.”
Anh cúp điện thoại, trong mắt lóe lên sự quyết tâm.
Đúng vậy a, 5 năm, nhưng anh và Tống Nhan đều không có yêu người khác, chứng tỏ giữa họ vẫn còn duyên phận, Tống Nhan hận anh thì sao, ghét bỏ anh thì sao, châm chọc anh thì sao? Không phải lúc trước anh cũng đối xử với Tống Nhan như vậy hay sao? Không phải Tống Nhan vẫn kiên trì yêu anh hay sao? Sao bây giờ anh không thể làm lại?
Anh nhanh chân đi về phía trước, quyết tâm chuẩn bị cho thật tốt.
——————
Bệnh viện
Tống Hi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn, dù đang mang bệnh bạch tạng nhưng trên môi luôn nở nụ cười tươi tắn, nhẹ giọng làm nũng với mẹ: “Mami, hôm nay Tiểu Hi không ngoan nên làm mẹ không vui phải không?”
Nghe con trai hỏi, Tống Nhan đang thần trí lơ đễnh nhanh chóng bình tĩnh lại, vuốt ve khuôn mặt của con trai, nhẹ giọng nói: “Không có, con trai của mẹ ngày nào cũng ngoan như vậy sao mẹ có thể không vui được?”
“Vậy tại sao từ khi gặp con mẹ không hề nhìn con, cũng không cười với con?” Tống Hi mở to mắt, chờ đợi câu trả lời của Tống Nhan.
Nghe câu hỏi của con, Tống Nhan cảm thấy có chút áy náy, cô không nên vì chuyện của Tống Tây Hoa mà làm ảnh hưởng tâm trạng, còn làm ảnh hưởng đến con trai đang bệnh của mình. Cô cúi xuống, hôn lên trán của Tống Hi, nhẹ nhàng nói: “Mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ bàn chuyện làm ăn không thuận lợi nên tâm trạng không tốt, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tống Hi mở to đôi mắt to tròn nhìn Tống Nhan, đưa đôi tay nhỏ bé ôm lấy Tống Nhan, vuốt nhẹ đầu Tống Nhan như an ủi: “Không sao đâu!”