Cô ta bỗng nhiên moi ra một khẩu súng mua từ chợ đen: "nhanh! Hãy hãm Tống Nhan cho ta, ai dám không nghe lời tôi, tôi sẽ lấy mạng người đó!"
"Súng gì chứ, theo tôi thấy chỉ là hù dọa người khác thôi," một tên to gan bước lên phía trước: "tôi thấy sự sắp xếp của Tống Tiên Sinh rất được đấy, chúng ta theo con mụ xấu xí này có lợi gì chứ, chúng......"
Lời nói của tên đó vừa nói xong, Ngô Mỹ Lệ đã bắt đầu bóp cò, "đùng" một tiếng, viên đạn đi xuyên qua não của tên đó, cơ thể vừa mới đứng sừng sững ngay đó tức khắc ngã quỵ xuống đất.
"Nhị đệ!" những tên khác nhìn thấy tình huống như vậy, trợn to mắt nhìn.
"Đừng qua đây, nếu không tôi sẽ bắn chết các người đấy." Ngô Mỹ Lệ chốc lát bị hoảng hốt.
Cô ta hiển nhiên không ngờ rằng, những tên côn đồ này dám phản lại đối phó mình.
Nhưng côn đồ họ không còn nghe lời cô ta nữa rồi, đều đang lục tìm thanh đao bước qua, cô ta liên tục lùi bước về sau, nắm chặt lấy khẩu súng trên tay "đùng đùng đùng" bóp cò.
Côn đồ hết tên này đến tên khác đổ quỵ xuống đất
Khi cô ta định bắn luôn tên cuối cùng, thì đúng lúc tên này vừa cầm cây đao xông chạy đến chém mạnh vào phần cổ của cô.
"Tây Hoa tiên sinh, Tây Hoa, Tây Hoa anh sao rồi?" Tống Nhan vội vàng xem Tống Tây Hoa, máu trên người anh ta đã nhuộm đỏ hết quần áo trên người anh ta.
Tống Tây Hoa cố gắng lận da mắt lên nhìn, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt anh trở nên xanh xao trắng bệt, trông giống như chỉ cần nhắm mắt lại là vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được, anh ta cắn răng nói: "Nhan Nhan, em đừng lo lắng, anh......anh không sao, bọn họ đều chết cả rồi, không còn ai hại được em nữa, đợi thêm tí, thư kí phát hiện anh biến mất rồi, sẽ đi tìm, em chịu khó nhịn tí, và đợi tí nữa, anh......anh buồn ngủ, anh ngủ tí trước, em hãy đợi anh, khi anh tỉnh dậy có rất nhiều điều muốn nói với em."
Vừa nghe nói anh muốn ngủ, trong lòng Tống Nhan vô cùng sợ hãi, cô ta hô hoán đến khàn giọng: "đừng, đừng ngủ, có chuyện gì thì anh bây giờ cứ nói, nếu mà anh ngủ rồi, thì em sẽ không còn nghe được những gì anh muốn nói nữa rồi."
Nghe Tống Nhan nói vậy, Tống Tây Hoa như được đánh bừng tỉnh lấy lại tinh thần: "em đừng sợ, anh thật sự chỉ là buồn ngủ thôi, muốn ngủ, ngủ rồi sẽ tỉnh dậy thôi."
Nói xong, da mắt của anh ta không còn sức để căng ra nữa, dần dần nhắm nghiền lại.
"Không......em không muốn anh ngủ, em sợ, anh đừng ngủ nữa......" Tống Nhan không ngừng hô hoán lên.
Nhưng Tống Tây Hoa dường như không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Lúc này, bên ngoài cửa vọng lại tiếng hú còi inh ỏi của xe cảnh sát, Cố Lạp dẫn theo hai cảnh sát, xông vào.
"Cố Lạp?" Tống Nhan nhận ra người quen, tuyệt vọng mà la lớn: "mau cứu lấy anh ta, nhanh giúp tôi cứu anh ta, nếu anh ta chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa......"
Sau ba tháng, trong bệnh viện.
Tống Nhan xách hộp giữ nhiệt đi ngang qua hành lang, bác sĩ và y tá đều nhận ra là cô, không ngừng chào hỏi cô ta: "Tống Phu Nhân đến rồi."
"Tống Tiên Sinh và Tống Hy thêm vài ngày nữa có thể xuất viện rồi?"
"Đúng thế, làm phiền mọi người trong thời gian này đã giúp đỡ chăm sóc chồng và con tôi, cám ơn mọi người nhiều."
Ba tháng trước, lúc Tống Tây Hoa bị đưa vào bệnh viện, toàn thân đầy máu, kích điện rất nhiều lần cũng không phản ứng gì, là bác sĩ Tưởng đã đưa Tiểu Hy vừa mới thức tỉnh đến đây, cô và con không ngừng hô hoán, mới khiến Tống Tây Hoa có ý sinh tồn.
Sau hai mươi bốn tiếng, anh ta tỉnh dậy, vẫn luôn ở trong bệnh viện tịnh dưỡng.
Giường bệnh của Tiểu Hy cũng dời qua, hai cha con cùng ở chung bệnh viện, Tống Nhan cũng thường về nhà làm một số món ăn dinh dưỡng, đem vào bệnh viện.
Trải qua bao nhiêu chuyện, cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đều quan trọng, cả nhà được ở bên nhau, thế nào yêu thế nào hận, đều để cho nó qua hết.
Đi vào bệnh viện, Tiểu Hy nhanh chóng vui vẻ chạy qua: "mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ đến rồi, mẹ đem món gì ngon cho con ăn thế?"
"Hừ! Mẹ thật là thiên vị," Tiểu Hy biểu môi: "cha Cố Lạp nói không sai, mẹ mà có Tống Tiên Sinh rồi sẽ ngược đãi con, đợi con khỏe rồi, con sẽ bay đi nước ngoài tìm cha Cố Lạp, không cần phải làm cây đèn giao thông cản trở hai người nữa."
Một tháng trước, Cố Lạp bàn giao lại công ty trong nước cho Tống Nhan quản lý, tự mình về nước ngoài, đồng thời, nhận Tiểu Hy làm con trai nuôi, và gửi lời chúc phúc của mình.
Đối với Cố Lạp, con tim Tống Nhan vừa cảm thấy cảm kích và áy náy, nhưng mà chuyện tình cảm, chung quy cũng không thể miễn cưỡng, cô ta chỉ hy vọng Cố Lạp sớm tìm thấy được tình yêu đích thực thuộc về mình.