Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 41



“Không...... muốn......”

Vân Khuynh muốn từ chối.

Một giây sau, Hoắc Nhất Hàng liền cắn vành tai của cô.

Nơi đó của cô, rất nhạy cảm, vào lần đầu tiên, anh đã biết.

“Ưm”

Cơ thể Vân khuynh bỗng dưng cứng đờ, chỉ cảm nhận được một loại cảm giác khó mà diễn tả từ tai của mình, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, sự kích thích tê tê, khiến cơ thể của cô bỗng nhiên có chút nhũn ra, xém chút nữa, đứng không vững.

“Rốt cuộc là “không muốn”, hay là “muốn”?” Hoắc Nhất Hàng biết rõ Vân Khuynh muốn sao, nhưng vẫn cố tình hỏi thế.

“Không......”

Anh lại một lần nữa gặm cắn nhẹ vào vành tai cô.

“Ưm muốn......”

“Khuynh Khuynh quả nhiên là đứa trẻ thành thật nha!” Hoắc Nhất Hàng nói, bỗng nhiên cúi người, một tay bế Vân Khuynh lên: “Nhưng, ở đây, không tiện, chúng ta vẫn nên vào phòng ngủ tốt hơn.”

Anh ngược lại là muốn xử cô ngay tại bên ngoài luôn, anh cảm thấy thế này cũng rất thú vị, nhưng cô chắc chắn không chịu.

Vẫn là, nên dùng phương thức tầm thường nhất làm trước......

Vân Khuynh mù mà mù mờ, đầu óc trở nên chậm chạp dị thường, đợi tới lúc cô kịp phản ứng, đã bị Hoắc Nhất Hàng đặt trên cái giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.

Động tác mà Hoắc Nhất Hàng đặt cô xuống rất nhẹ, giống như là sợ đặt nặng một chút thì sẽ dọa cô sợ.

Anh vẫn có chút sốt ruột, chỉ cởi áo khoác, đá văng lung tung đôi giày da, thân người cao lớn đè trên người Vân Khuynh.

Cô không có phản kháng, anh mới thoáng thở dài nhẹ nhõm, lại hôn lên cổ cô.

“Cô gái ngốc, nếu sợ xấu hổ, thì nhắm mắt lại.” Anh nói.

Lỗ tai của Vân Khuynh tiếp nhận được “thông tin”, đúng thật là nghe lời nhắm hai mắt lại.

Tiếp theo đó, lại kịp phản ứng lại, bỗng nhiên mở ra.

Đồng thời, một đôi tay của cô cũng chống trước ngực Hoắc Nhất Hàng.

“Không được! Hoắc Nhất Hàng, chúng ta không thể làm thế, anh...... anh đứng lên!”

Cô cuối cùng cũng tỉnh.

Hoắc Nhất Hàng không nói gì, chỉ là hơi nhấc người lên, một đôi mắt thâm thúy nhìn lấy cô, giống như là đang hỏi cô tại sao không thể.

Bị anh nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, trên mặt Vân Khuynh lại đỏ lên, rất có lỗi mà nói: “Xin lỗi, em...... em chẳng qua là cảm thấy, bây giờ em còn chưa chính thức ly hôn với Lục Văn Bân, đã cùng anh......( lên giường) thế này, không...... không tốt lắm.”

“Anh không cảm thấy có gì không tốt.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Khuynh Khuynh, có lẽ là anh còn chưa nói rõ với em, vậy thì bây giờ nói luôn vậy.”

“Anh chọn em để kết hôn, không phải là ý nghĩ nông nỗi nhất thời, cũng không hoàn toàn là bởi vì anh đã lấy mất lần đầu của em, muốn chịu trách nhiệm với em.”

“Hoắc Nhất Hàng anh cũng không phải là một người đàn ông tùy tiện, thậm chí có thể nói, anh rất kén phụ nữ, kén chọn đến mức không phải đối tượng kết hôn, sẽ không có bất kì hành vi tiếp xúc thân mật nào, đây...... cũng coi như là chịu ảnh hưởng của gia đình chăng.”

“Ba mẹ anh rất yêu nhau, cả 2 đều rất chung tình, mặc dù ba anh qua đời sớm, mẹ anh cũng một mực không có tái giá, bà ấy không chỉ dạy anh phải kiên cường, khỏe mạnh mà trưởng thành, cũng dạy anh phải xử lý quan hệ nam nữ thật đúng đắn, và, nghiêm túc, nghiêm túc, thận trọng đối đãi tình yêu và hôn nhân.

“Nhưng trước em, còn chưa có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh, còn em không giống, từ lúc anh lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết, em đối với anh mà nói, là không giống.”

“Anh không quan tâm trước khi em quen anh có quá khứ như thế nào, anh sẽ giúp em giải quyết hết những chuyện và những người phiền phức đó, nhưng nếu em đã đồng ý gả cho anh, sau này sẽ là người phụ nữ của Hoắc Nhất Hàng anh...... Khuynh Khuynh, chúng ta kết hôn, yêu đương, cùng thực hiện, có được hay không?”

“Anh...... Vân Khuynh không ngờ tới, Hoắc Nhất Hàng sẽ nói ra những lời như thế, nếu như anh ta nói đại, cô đương nhiên xem như là anh đang nói bậy.

Nhưng bây giờ, hai người bọn họ lại ôm nhau thế này, cô có thể thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt của anh, không giống như có xen lẫn trò đùa gì lừa gạt cô...... Như này càng khiến cô cảm thấy có chút căng thẳng......

Cái này...... Hoắc Nhất Hàng nói thật sao? Anh có loại suy nghĩ nam nữ với cô sao?

Dưới tình hình trước mắt, cô thế yếu, cho dù anh không nói những lời này với cô, muốn làm gì cô, kỳ thật cô cũng rất khó phản kháng thành công.

Nhưng anh lại nói rồi, còn là dùng ngữ khí thương lượng mà nói chuyện với cô......

Trong lòng Vân Khuynh dâng lên từng tia từng tia ấm áp, có chút ngượng ngùng nói: “Anh......ý của anh là, anh lựa chọn quen với em, thật ra là ủy khuất anh sao.”

“Anh tuổi còn trẻ, đã dựa vào bản lĩnh của mình quý tộc mới của Vinh Thành, những thiên kim tiểu thư muốn kết bạn với anh đều xếp thành hàng dài, còn em, đã kết hôn qua một lần, hơn nữa, còn chưa ly hôn, anh thật không sợ bị em liên lụy?”

“Sợ, hiện giờ anh đã không đây rồi,” Hoắc Nhất Hàng cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Nhưng mà, nói đến ủy khuất, em còn quả thật ủy khuất anh rồi, dù sao thì, trước khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn giữa em và Lục Văn Bân, vì để tránh gây ra chuyện phiền phức kia, anh hẹn hò với em, cũng chỉ có thể lén lút làm, anh còn phải núp đi giống như những cô vợ nhỏ không thể ló mặt ra gặp người ta, thiệt thòi!”

Anh nói 1 cách ung dung, vẻ mặt phong phú, Vân Khuynh nhịn không được mỉm cười, cảm giác căng thẳng khó chịu kia cũng giảm bớt một chút.

Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng một giây sau lại nói: “Cho nên, em đêm nay, phải đền bù đền bù cho anh thật tốt!”

Anh đưa tay bắt đầu cởi quần áo trên người Vân khuynh ra.

“Không...... Không được,” Vân Khuynh nhanh chóng bắt lấy cổ áo của mình, dư quang ở khóe mắt thoáng nhìn phòng tắm bên cạnh, vội nói: “Em nói cho anh biết nha, mấy ngày nay em luôn bận lo chuyện tang lễ của bà nội, em cũng không có...... không có tắm rửa! Bẩn lắm! Trên người chắc chắn có rất nhiều rất nhiều rất nhiều vi khuẩn!”

“Rất nhiều rất nhiều rất nhiều vi khuẩn?” Hoắc Nhất Hàng học theo giọng điệu của Vân Khuynh, lặp lại câu nói này một lần, trong mắt đầy ý cười, còn cười một cách tà mị.

Anh mặt mũi đoan trang, làn da trắng, mũi cao thẳng, mắt đen thâm thúy, nhất là khí chất cao quý, đi trên đường, tuyệt đối là mỹ nam có tỷ lệ quay đầu lại là 120%! Người đàn ông thế này dán sát vào người mình với khoảng cách gần như thế, còn cố tình lộ ra một nụ cười mê hoặc, cho dù là Vân Khuynh, cũng có chút chống đỡ không nổi.

Mặt của cô đỏ lên, cắn răng gật đầu: “Đúng! Rất nhiều rất nhiều rất nhiều, cho nên, em cần phải đi tắm...... tắm rửa trước.”

Vân Khuynh cảm thấy, cái cớ này của mình thật sự quá hay.

Cô muốn tắm rửa, anh cũng không thể nào không cho cô đi tắm nhỉ?

Hơn nữa cô đây là lần đầu tiên tới căn nhà này, đợi lúc cô vào phòng tắm, thì có thể nói xạo là mình không có quần áo thay, để anh ta đi mua giúp cô, một khi anh ta đi rồi, cô lập tức đóng cửa lại, đợi lúc anh ta trở về, cô cũng đã ngủ thiếp đi. Anh ta cũng không thể nào xông thẳng vào làm gì cô nhỉ?

Không đúng, thế này vẫn không được, anh ta mua quần áo cho cô, cô lại không cho anh ta vào, hình như cũng có chút không hay?

Kệ đi! Trước tiên lấy cớ đi tắm thoát khỏi, qua đêm nay mới tính......

Quyết định xong kế sách, Vân Khuynh nhanh chóng nói thêm vài câu: “Anh sẽ không ngay cả người bẩn như em cũng có thể...... có thể ăn được nhỉ? Cho dù anh có thể, em cũng không cách nào chấp nhận, nghe nói không rửa sạch sẽ...... Cái đó, là sẽ bị bệnh nhiễm chéo đó......”

“Nhất định phải tắm?” Ý cười trong mắt Hoắc Nhất Hàng càng nhiều, anh đương nhiên biết Vân Khuynh đang nghĩ gì.

“Nhất định phải tắm!” Vân Khuynh mặt đầy nghiêm túc.

“Tắm xong sẽ có thể làm?” Hoắc Nhất Hàng lại hỏi.

Vân Khuynh trả lời theo bản năng: “Tắm xong sẽ có thể...... Chữ cuối cùng đó còn chưa nói ra, kịp thời phản ứng, mặt lại đỏ lên, nói: “Tắm xong mới tính.”

“Vậy thì không được!” Hoắc Nhất Hàng nóI: “Chúng ta làm việc phải công bằng, nếu như anh cho em đi tắm rửa, đó chính là lo cho nhu cầu của em trước, chờ em tắm xong, em sẽ phải lo cho nhu cầu của anh, nếu như em không đồng ý, vậy thì làm ngay bây giờ, anh không chê em bẩn......”

Lời còn chưa dứt, anh lại làm bộ muốn hôn cô.

Vân Khuynh nhanh chóng bịt miệng anh lại: “Em...... em đi tắm trước.”

“Hửm?”

“Tắm xong có...... có thể thỏa mãn nhu.....nhu cầu của anh!” Mí mắt cô khép lại, không dám nhìn Hoắc Nhất Hàng thêm một chút, và giơ một ngón tay lên: “Một lần! Chỉ cho một lần!”

“Được!” Hoắc Nhất Hàng sảng khoái đồng ý, cũng chủ động đứng dậy, xuống giường: “Anh cũng ra phòng tắm phụ bên ngoài tắm trước.”

Lời này, thật ra đã ám chỉ cho Vân Khuynh biết, trong phòng tắm chí ít có áo choàng tắm.

Vân Khuynh lại không có ý thức được.

Còn sợ Hoắc Nhất Hàng sẽ đổi ý, nhanh chóng xuống giường, chạy vào phòng tắm chính.

Đóng cửa lại, sau khi khóa trái cửa, trái tim nhảy loạn của cô mới được bình tĩnh một chút.

Nhưng mà, khi cô xoay người, lúc trông thấy trong bồn tắm mát xa đó chứa đầy nước nóng, hơn nữa bên cạnh còn để áo choàng tắm, và váy ngủ, nội y, quần lót, cô hận không thể lập tức lao ra ngoài, nói cho Hoắc Nhất Hàng biết, những lời mà cô nói trước đó không tính gì hết.

Người đàn ông đó, anh ta......Anh ta sao có thể giúp cô chuẩn bị hết những thứ này chứ?

Chẳng lẽ sớm có mưu tính trước?

Nghĩ đến mỗi ngày cô đều là một bộ đồ tang buồn vì sự ra đi của người thân, trong lòng Hoắc Nhất Hàng lại tính kế phải làm sao ăn cô sạch sẽ, trong lòng Vân Khuynh có chút khó chịu, ngay cả chút xíu hảo cảm đối với Hoắc Nhất Hàng khi nãy cũng đã biến mất.

Cô biết buổi tối hôm nay rất có thể tránh không khỏi, có chút bi ai thay mình, lại phải lạc vào bước đường phải dùng cơ thể mình đi hợp tác với một người đàn ông không thân lắm.

Yêu đương gì chứ? Hôn nhân gì chứ? Đều là gạt người!

Tâm trạng của Vân Khuynh trở nên sa sút, lề mề tắm gần một tiếng đồng hồ, làn da đều ngâm đến nhăn hết, mới đứng lên mặc quần áo.

Cô bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng mặc một cái áo choàng tắm rộng rãi thoải mái ngồi ở trên giường.

Đèn lớn của phòng ngủ cũng đã bị anh tắt đi, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ màu vàng cam, mặt của anh một nửa sáng, một nửa tối, rõ ràng “hành vi” tiếp theo đây của anh khiến cô rất bài xích, nhưng anh yên tĩnh ngồi ở phân nửa chiếc giường như vậy, chừa lại một nửa giường cho cô. Lại khiến cô có loại ảo giác an toàn.

“Cuối cùng đã tắm xong rồi?”

Ngay lúc Vân Khuynh ngẩn người, Hoắc Nhất Hàng xoay đầu lại nhìn cô, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “cuối cùng”, nói tiếp: “Khi còn bé, mẹ anh luôn nói với anh, nam tử hán, phải kiên nhẫn, phải đợi nổi, anh ngược lại lần đầu tiên phát hiện, thì ra, lời nói này, còn có tầng ý này.”

Mặt Vân Khuynh lại nóng lên.

Ý này của anh ta là, là nói cô rất khó đợi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.