Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 43



6343.

“Cái này……” Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng không dám khẳng định là sẽ không có người phụ nữ nào mang theo cái bụng bầu vào nhà anh.”

Tâm trạng Vân Khuynh bỗng dưng nặng nề: “Anh……anh nói vậy là có ý gì?”

Chẳng lẽ trước giờ Hoắc Nhất Hàng luôn gạt cô?

Anh chỉ là đang nói đùa với cô? Hoặc là……trêu cô thôi phải không?

Một nháy mắt, loại cảm giác đau thương, phẫn nộ vì bị lừa gạt lại lần nữa dâng lên mãnh liệt trong người cô!

Cô đột nhiên giơ tay lên, giận dữ đập vào bàn tay của Hoắc Nhất Hàng đang đặt trên ngực cô.

Hoắc Nhất Hàng biết cô đã hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích hai câu: “Ý của anh là, năm nay mẹ anh còn chưa tới 50 tuổi, còn rất nhiều người theo đuổi, nếu mẹ anh tái hôn thì vẫn có thể có con mà, nhưng mà mẹ anh tính tình ôn hòa, chắc sẽ không có chuyện diễu võ giương oai thái quá đâu.”

“Mẹ anh?” Vân Khuynh có chút xấu hổ.

Sắp 40 tuổi mà còn có ý định sinh con?

“Đúng vậy a, nếu điều kiện và sức khỏe cho phép, lúc trước anh có nghe bà nói qua ý định này, bà luôn cảm thấy anh chỉ có 1 mình, không có anh chị em gì, sợ anh cô đơn.”

Nhắc tới mẹ của mình, Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười ấm áp, thông qua nét cười của anh, Vân Khuynh có thể đoán được mẹ anh là một người rất hiền lành dịu dàng.

Có thể dạy dỗ ra một đứa con siêu phàm ưu tú như anh, mẹ anh hẳn là một người mẹ rất vĩ đại!

Không giống Tô Tương, luôn mặc kệ cô không lo, còn cấu kết với Dương Liễu ức hiếp cô, chèn ép cô......

Nghĩ tới đây, ánh mắt Vân Khuynh lại ảm đạm.

Hoắc Nhất Hàng thấy mặt cô không vui, liền biết mình đã nhắc tới chủ đề không nên nhắc, vội nói: “Được rồi, anh đi pha nước nóng cho em, em vào ngâm mình đi, ngủ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ không còn cảm giác đau nhức nữa.”

Nói đến đây, anh khoác khăn tắm lên người, đi về phía phòng tắm pha nước, sẵn tiện tắm rửa.

Chờ Vân Khuynh tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, trong phòng đã ngào ngạt mùi hương dịu nhẹ của tinh dầu hoa cỏ, mùi trái cây ngòn ngọt, thần kinh căng thẳng đều nhanh chóng được thả lỏng.

Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cùng nhau ngủ trên một chiếc giường lớn……Cho đến sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua màn cửa, rọi xuống mặt giường mềm mại.

Vân Khuynh mơ màng mở mắt, đối diện gần sát bên là khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Nhất Hàng.

“Khuynh Khuynh, chào buổi sáng.” Anh nói.

Vân Khuynh bị dọa đến co người lại: “Sao……sao anh lại ngủ trên giường của em?”

Lời này vừa nói ra miệng, cô liền biết mình đã nói sai.

Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua như bộ phim lần lượt từng cảnh một hiện ra trong đầu cô.

Mặt của cô đỏ như quả chín, rất mất tự nhiên cười một tiếng, nói: “Cái này cái này……không phải anh nói đây là nhà anh mua giúp em hay sao? Vậy vậy anh nên về nhà của mình đi chứ.”

“Anh đưa em số tài khoản đi, tiền mua nhà lát nữa em sẽ gửi qua tài khoản cho anh.”

“Được!” Hoắc Nhất Hàng hào phóng gật nhẹ đầu, vén chăn lên, xuống giường, mặc quần áo.

Vân Khuynh vụng trộm nhìn anh một cái, đêm qua đi ngủ anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, cả người đều trần chuồng.

Ánh nắng sáng sớm rọi lên da thịt trắng nõn của anh, hấp dẫn mê người......

Trong lòng Vân Khuynh chỉ nghĩ được một câu: Con trai mà dưỡng da tốt vậy làm gì?

“Em không định xuống giường à?” Hoắc Nhất Hàng xoay người nhìn cô một cái, bắt gặp được khoảnh khắc nhìn trộm của cô.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, chỉ nói một câu đầy chắc chắn: “Em đang nhìn anh.”

“Anh đẹp không?”

“Đẹp nhất ở đây.” Anh chỉ vào mặt của mình.

“Hay là ở đây đẹp nhất.” Anh lại chỉ vào ngực của mình.

“Hay là, ở đây đẹp nhất.” Anh lại chỉ vào vật gì đó ở dưới của mình!

Mặt Vân Khuynh nóng lên, cầm gối đánh anh: “Anh…..lưu manh!”

“Trước khi lúc đi học, bạn anh hay nói, một người con trai mà không biết lưu manh trêu chọc con gái sẽ không tìm được bạn gái xinh đẹp, anh trước đây không lưu manh nên một mực vẫn chưa có bạn gái!”

“Vậy nên bây giờ phải học tập một chút a.”

Vân Khuynh trừng mắt liếc anh một cái: “Học gì không học đi học người ta lưu manh chọc ghẹo con gái.”

“Em yên tâm, anh chỉ lưu manh với mình em thôi!” Hoắc Nhất hàng tiến lại gần, hôn lên mặt cô một cái, lại lùi về sau.

Vân Khuynh vừa thẹn vừa xấu hổ, Hoắc Nhất Hàng đã ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng ngủ.

Vân Khuynh có chút sửng sốt, chỉ lưu manh với mình cô?

Đợi đến lúc cô sửa soạn xong, đi ra ngoài, đã thấy trên bàn bày sẵn đồ ăn sáng nóng hổi.

Chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng nguyên liệu đi kèm rất bắt mắt, thật sự khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Trong nhà này ngoài cô với Hoắc Nhất Hàng thì không còn ai khác, Hoắc Nhất Hàng thì vừa từ trong bếp đi ra, bữa sáng này chắc hẳn là do anh làm.

Trong tim Vân Khuynh bỗng có cảm giác ấm áp, trước giờ cho dù là ở Vân gia hay Lục gia, chỉ có cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho người khác, chưa từng có ai chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Cho nên, chỉ cần một tô mì đơn giản như vậy cũng đủ làm cô cảm động.

“Thất thần cái gì? Mau ngồi xuống ăn đi, nguội rồi mì ăn không ngon nữa đâu.” Hoắc Nhất Hàng bưng ra một tô mì khác, ngồi xuống ghế ăn, bắt đầu ăn.

Vân Khuynh nhìn thoáng qua tô của anh, chỉ có màu sắc đơn thuần của nước lèo, không có thịt hay hành lá, rau, trứng gì cả.

Hoắc Nhất Hàng thấy ánh mắt của cô, cười nói: “Anh không thích ăn thịt lắm, vả lại em nên ăn nhiều thịt chút, hôm qua đã mất sức nhiều vậy rồi, người em chỉ toàn xương, hôm qua cấn anh đau muốn chết, vẫn là nên được nuôi kỹ một chút, mập mạp sẽ có nhiều cảm giác hơn.”

Vân Khuynh biết, người nam nhân này cười một cái, không bao giờ nói được lời nào hay ho!

Cô không nói lời nào, ngồi xuống, ăn mì.

Có lẽ là do mấy ngày qua Vân Khuynh không ăn được bữa nào đàng hoàng, cũng có thể do hôm qua cô đã làm việc quá sức, bao tử bị hành hạ quá nhiều, hoặc có lẽ do món ăn anh làm quá hấp dẫn, Vân Khuynh rất nhanh đã giải quyết xong tô mì.

“Khuynh Khuynh, em ăn no chưa? Nếu chưa để anh nấu thêm một tô cho em.” Hoắc Nhất Hàng nói, “Hay là, nếu em không ngại nước miếng của anh thì anh cũng không ngại nhường cho em.” Nói rồi anh giả bộ đẩy tô mì của mình cho Vân Khuynh.

“Ăn no rồi!” Vân Khuynh nhanh chóng trả lời.

Trên thực tế, tô mì của cô đã hơi quá với cô rồi, cô đã ăn hơi quá no.

Hoắc Nhất Hàng cười cười “Anh thấy em ăn nhanh quá, cứ nghĩ là em quá đói, vậy chắc là do bữa sáng anh nấu ngon quá rồi.” Anh còn nói thêm một câu đầy tà mị: “Hay là sau này mỗi bữa sáng, anh đều cho em ăn phía dưới (phía dưới đồng âm với luộc mì).”

Vân Khuynh có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo, cô không phải là người hay nghĩ bậy, nhưng thái độ của Hoắc Nhất Hàng cộng thêm việc anh cố tình nhấn mạnh hai chữ ở dưới, cô không muốn nghĩ bậy cũng không được.

Mặt của cô đỏ lên.

Tâm trạng của Hoắc Nhất Hàng càng thêm vui sướng.

“Khuynh Khuynh, em đang nghĩ gì vậy, sao mặt đỏ hết rồi, anh đang nói sáng nào cũng luộc mì cho em ăn, chứ không phải như em nghĩ đâu.”

“Em biết anh đang nói luộc mì mà.” Vân Khuynh theo bản năng nói lại, “Em đỏ mặt là vì…….trong nhà nóng quá thôi.”

“Đúng rồi a, ý anh nói chính là luộc mì, chỉ luộc mì cho mình em ăn thôi.” Hoắc Nhất Hàng cười vô cùng gian xảo.

Đương nhiên anh biết Vân Khuynh đang nghĩ gì.

Bây giờ đang là giữa đông mà nóng?

Chỉ là, phản ứng này của cô khiến anh rất hài lòng.

Anh đã quyết định sẽ kết hôn với Vân Khuynh, sống hết đời, cô cứ thẹn thùng như vậy sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng sau này, vẫn là nên dạy dỗ rèn luyện một chút.

Vân Khuynh biết mình không thể nói lại Hoắc Nhất Hàng, liền im lặng không nói gì thêm.

Cô cầm tô của mình đi vào nhà bếp rửa, đi ra, thấy Hoắc Nhất Hàng vẫn còn ngồi đó, cô do dự một chút, hỏi: “Hoắc Nhất Hàng, em biết, trước đây em nhờ anh phanh phui nội tình trong cuộc hôn nhân của em với Lục Văn Bân, anh đã làm rất tốt, nếu không bọn họ cũng không kéo tới làm loạn trong đám tang bà nội, nhưng cụ thể mọi chuyện là như thế nào……anh có thể kể em nghe không?”

“Đương nhiên có thể.” Hoắc Nhất Hàng trong chớp mắt liền giải quyết xong tô mì của mình, đi đến bên Vân Khuynh, đưa tô của mình cho cô.

Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô rửa chén cho anh, anh sẽ nói cho cô biết.

Vân Khuynh đành phải cầm tô, đi vào phòng bếp rửa.

Hoắc Nhất Hàng liền dựa vào cửa bếp, đem những việc và kết quả mà mấy ngày nay mình đã làm kể hết một lần cho Vân Khuynh biết.

Ánh mắt của anh nhìn vào Vân Khuynh, nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của cô đang rửa sạch sẽ cái tô, trong tim có cảm giác yên bình đến lạ.

Giống như anh với cô đã trở thành vợ chồng, cuộc sống an yên.

Nghe Hoắc Nhất Hàng kể xong, Vân Khuynh liền nói: “Hèn gì mấy bữa nay Vân Bính Hoa với Tô Tương gặp mặt em là chửi không ngừng, lại thêm việc Dương Liễu đại náo ở đám tang bà nội, em có thể trực tiếp đưa đơn ly dị với Lục Văn Bân rồi.”

“Ừm, có thể.” Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút, nói: “Khuynh Khuynh, em đi theo anh một chút!”

“Đi đâu?” Vân Khuynh hỏi: “Em có cần thay quần áo không?”

Cô chỉ có bộ đồ hôm qua mặc qua đây, hiện đang mặc trên người là đồ ngủ do Hoắc Nhất Hàng chuẩn bị cho cô, chỉ cần đồ lót sạch sẽ thì bên ngoài mặc gì cũng được, lát nữa sẽ đem hành lý của mình sang đây sau.

Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Đi đến chỗ anh ở, không cần thay đồ, chỉ ở đối diện thôi!”

Cái gì? Đối diện?

Vân Khuynh trợn to mắt, ở đây một tầng chỉ có 2 căn hộ, căn của cô ở phía Tây vậy không lẽ căn của anh ở phía Đông?

Vậy chẳng phải là chỉ cách nhau hai cánh cửa?

Đi vào nhà của Hoắc Nhất Hàng, hai bên tường được làm thành hai tủ sách lớn, bên trên có cả ngàn cuốn sách, trên bàn khách là một bộ ấm trà tinh xảo, trên ghế sôpha còn có một tấm thảm lông được xếp ngay ngắn, nhìn là biết anh đã sống ở đây khá lâu.

Cho nên có thể nói anh không phải là cố tình mua nhà ở đối diện cô mà là cố tình mua nhà cho cô ở đối diện nhà mình.

Trên cơ bản không có gì khác nhau nhưng trong lòng Vân Khuynh lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hoắc Nhất Hàng trực tiếp đi vào căn phòng phía sau bức tường sách, chắc là phòng sách.

Rất nhanh anh đã đi ra, trong tay cầm theo một bộ văn kiện: “Đây là đơn ly hôn anh đã soạn giúp em, em xem qua nếu muốn chỉnh sửa hay bổ sung gì thì nói anh, sau khi hoàn tất anh sẽ đưa em đi lên tòa án xin lập án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.