[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 6: Thị uy



Cố Thư Noãn càng nghĩ lại càng giận, sau đó Ôn Trạm cũng có đến tìm cô nhưng cô toàn làm mặt lạnh, Ôn Trạm phải dỗ dành thật lâu cô mới thở dài mà nói: “Ngày hôm ấy ở thư viện em đã nhìn thấy anh che chiếc ô của em tặng đưa một cô gái về.”

Cố Thư Noãn thầm nghĩ, chỉ cần Ôn Trạm chịu giải thích đôi lời thì cô sẽ bỏ qua chuyện ấy. Nhưng nào ngờ, Ôn Trạm nghe xong thì hết sức kinh ngạc: “Em thấy rồi?”

Vẻ mặt này của anh chính là đã thừa nhận hết mọi chuyện, làm cho một chút tia hy vọng le lói trong lòng Cố Thư Noãn cũng tan vỡ mất.

Cố Thư Noãn cũng không làm căng hay đối chất gì với anh nữa, kết quả là mấy ngày hôm sau Ôn Trạm cũng không chủ động đến tìm cô. Thỉnh thoảng gặp nhau ở trên đường đều thấy anh với cô gái kia đi cùng nhau như hình với bóng.

Lòng Cố Thư Noãn càng ngày càng thêm giá lạnh, trước giờ cô luôn là mẫu người phụ nữ có lòng tự trọng cao, Ôn Trạm làm như thế chẳng khác nào đang ngầm bức ép cô chia tay. Vì thế nên trước ngày tốt nghiệp của Ôn Trạm một hôm, cô đã đề nghị chia tay.

Cô không có đủ dũng khí đối mặt với Ôn Trạm nên đã nhắn tin cho anh, sao đó không đợi anh phản hồi liền kéo số điện thoại của anh vào danh sách chặn. Lại sợ ở trường sẽ gặp phải anh, sợ gặp anh rồi khó xử nên cô đã xin tạm nghỉ. Suốt một thời gian dài cứ làm một con rùa đen rút đầu cho đến khi khóa của Ôn Trạm tốt nghiệp xong mới quay trở lại trường học.

Cố Thư Noãn cô nào có phải loại con gái bi lụy, bị người khác vứt bỏ còn than trời khóc đất xin họ quay lại. Cho dù cô có yêu anh vô vàng đi chăng nữa, nhưng chỉ cần anh không thích thì cô cũng sẽ không cưỡng cầu.

Nhớ lại bản thân mình trong quá khứ kiên cường như vậy, nhưng mà lúc này Cố Thư Noãn lại chui trong chăn khóc suốt cả đêm.

Bởi vì không thể có được nên mới giả vờ làm như không muốn. Ban ngày cô là một nữ chiến sĩ kiên cường mạnh mẽ nhưng chỉ có vào ban đêm cô mới dám đem chăn hóa thành áo giáp của mình rồi trốn trong đó lén khóc thút thít.

Hôm sau Cố Thư Noãn thức giấc, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình trong gương lại càng thấy ghét tên Ôn Trạm kia thêm.

Lúc Ôn Trạm đến kiểm tra phòng bệnh như thường lệ thì thấy Cố Thư Noãn đang mạnh tay dụi đôi mắt đau của mình. Anh thấy không tốt liền đưa tay che lấy mắt cô.

“Cứ như thế sẽ mù đó.”

Cố Thư Noãn hất tay anh ra, tức giận đáp trả: “Mù càng tốt, mù thì không cần phải nhìn thấy bản mặt của người xấu như anh.”

Nghe được hai từ ‘người xấu’ làm cho Ôn Trạm thấy bất đắc dĩ mà thở dài: “Noãn Noãn, nếu như anh không phải loại người xấu xa như em nói thì lúc trước em có chia tay với anh không?”

“Người xấu thì chính là người xấu nên đừng có ‘nếu’. Với lại cái tên Noãn Noãn là để cho anh gọi à?”

Ôn Trạm nhìn thấy dáng vẻ xù lông lên chống đối thì rất thức thời mà ngậm miệng lại. Chẳng may lại chọc giận cô thì chuyện tình hai người coi như hết đường cứu vãn.

Kiểm tra xong xuôi thì Ôn Trạm cũng rời đi, nhưng Cố Thư Noãn vẫn chưa nguôi giận, rõ ràng hai người đã chia tay nhiều năm vậy rồi mà còn bàn cãi về cái chuyện nhàm chán này làm gì không biết? Cô canh đến thời gian Tần Vũ tan làm liền gọi điện thoại cho cậu ấy, kêu cậu ấy tiếp tục sang đây giả làm bạn trai mình.

Tần Vũ định sau khi tan làm sẽ đi ăn cùng với vài người bạn, nhưng sau khi cân đo đong đếm lại nhớ đến cô bé lễ tân mình đã thích thầm bấy lâu nay nên quyết định quay đầu xe lại, lái thẳng đến bệnh viện của Cố Thư Noãn.

Lúc Tần Vũ đến nơi thì thấy Ôn Trạm đang ngồi canh bên mép giường nhưng Cố Thư Noãn tuyệt nhiên không thèm để ý đến anh. Tần Vũ xách theo giỏ trái cây chính mình đặc biệt mua đến rồi bước vào phòng: “Noãn Noãn, anh mang trái cây em thích ăn nhất đến này…”

Lời còn chưa dứt thì Ôn Trạm đã liếc nhìn chiếc túi trong tay Tần Vũ, đôi mày anh chau lại.

“Cô ấy không thể ăn xoài.”

Tần Vũ bị giọng nói nghiêm khắc của anh làm cho phát hoảng, đơ người ra một lúc rồi mới chống chế: “Ai nói? Noãn Noãn thích ăn xoài nhất, mỗi lần công ty họp mặt cô ấy đều đoạt xoài ăn hết.”

“Cô ấy thích ăn nhưng lại không thể ăn. Bởi vì mỗi lần ăn vào sẽ bị dị ứng làm cho khắp người đều nổi mẩn đỏ, nhưng mà vì cô ấy thèm nên thường hay mạo hiểm mà ăn vụng.”

Hôm nay Ôn Trạm mặc một chiếc sơ mi trắng, kết hợp với áo blouse bên ngoài nên cũng có thể coi là bạch y thắng tuyết[4]: “Làm bạn trai của cô ấy thì tôi tưởng cậu sẽ biết những chuyện này.”- ánh mắt anh khi nói câu này có chút thanh thuần mà lạnh lùng,

[4]白衣胜雪- Bach y thắng tuyết: là một cụm từ để chỉ quần áo, tuyết là từ ngữ đại diện cho vẻ ngây thơ và thuần khiết, áo trắng hơn tuyết ý chỉ quần áo thanh thuần thoát tục, không nhuốm bụi trần hay tạp chất.

Tần Vũ bị nghẹn họng, anh len lén nhìn Cố Thư Noãn ở phía sau thì thấy người kia cũng đang bất đắc dĩ đỡ lấy trán.

Ôn Trạm lại nói tiếp: “Thân là bạn trai, lẽ ra cậu nên biết cô ấy thích ăn gì, không thích ăn gì. Thích mà không thể ăn gì hay không thích mà cần phải ăn gì.”

Hai người Cố Thư Noãn và Tần Vũ tròn mắt nhìn nhau, không khí lúc này có chút vi diệu.

Ôn Trạm nói xong câu ấy thì cũng không nán lại lâu, anh nhìn Cố Thư Noãn với một ánh mắt đầy thâm thúy rồi xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.