“Là ai nhàm chán như vậy a, lại đem đất chứa trong bình chờ người ta đến đào, làm hại Cầm Tâm cô nương toi công bận rộn một hồi!”Một câu nói ra vẻ vô tâm lại cực kỳ châm chọc …, Cầm Tâm tức giận mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vỗ vỗ bụi trên tay, vẻ mặt vui vẻ nói: ” Đây đã là bùn mà cũng không phải là độc, vậy chứng minh việc này không liên quan Vô Song. Về phần tại sao trong canh này lại có độc? Vậy mời Cầm Tâm cô nương điều tra xong lại đến nói với chúng ta đi!”
Thản nhiên cười, như hoa lan trong thâm cốc, như chim hồng hạc trong gió, làm cho những ngưởi ở đó nhìn đến há hốc mồm. Khí chất của Quận chúa. . . . . . Hình như không giống với lúc trước. . . . . .
“Ngươi! Tam hoàng tử xảy ra chuyện trong phủ quận chúa, chẳng lẽ quận chúa muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Hoàng thượng của các ngươi tuy đem Tam hoàng tử ban cho ngươi, nhưng chưa bao giờ nói có thể mặc ngươi muốn làm gì thì làm, lần này mặc kệ ra sao, chúng ta cũng muốn đi gặp hắn đòi công đạo!”
“Xin cứ tự nhiên!” Không sao cả phất phất tay, con mắt quét quanh một vòng, Tống Ngâm Tuyết hơi mở miệng nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”
“Dạ!” Nhất tề hạ thấp người, nối đuôi nhau ra, Tử Sở các to như vậy, chỉ còn lại có Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh, Tử Sở, cùng Cầm Tâm.
“Ngươi muốn làm gì?” Rút kiếm bảo vệ Tử Sở sau lưng, Cầm Tâm vẻ mặt phòng bị.
“Cầm Tâm, buông kiếm!” Xoay người, vẻ mặt cao ngạo cùng khinh thị, Tử Sở công tử chậm rãi mở miệng nói: “Tử Sở có thể hỏi quận chúa, thạch tín bên trong chai này tại sao biến thành bùn đất không?”
“Ha, chuyện này làm sao ta biết được?” Ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Tử Sở, nhìn dung nhan hắn thanh cao nhưng dị thường thanh tú tuấn mỹ, trong lòng Tống Ngâm Tuyết lại cảm thán một lần nữa: Nhữ Dương quận chúa a, thật đúng là muốn đòi mạng! Mấy vị phu quân, mỗi người đều tuấn mỹ lạ thường!
Nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, cho rằng nàng lại nổi máu háo sắc, Tử Sở, Cầm Tâm, còn có Minh Tịnh, trong mắt mỗi người bọn họ đều không hẹn mà cùng hiện lên một tia khinh bỉ.
Xoay người lần nữa, giống như không muốn đối mặt với nàng, Tử Sở mở miệng: “Nếu không phải quận chúa đã biết rõ, tại sao lại bình chân như vại như thế?”
“Cái này — đương nhiên là việc không liên quan đến mình, sao phải quan tâm!” Cười tủm tỉm nói, liếc qua Minh Tịnh bên người, Tống Ngâm Tuyết xoay người, đưa lưng về phía những người khác nói: “Phu quân, mặc kệ thạch tín này làm sao biến thành bùn đất, cũng sẽ không thay đổi kết quả cả sự kiện này!”
“Có ý tứ gì?” Giọng nói lãnh đạm, Tử Sở cau mày hỏi.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói: “Phu quân làm nhiều chuyện như vậy, không phải chính là muốn mượn cớ rời đi Nhữ Dương Vương phủ sao! Bất quá phu quân, Ngâm Tuyết khuyên người từ nay về sau hành động nên nghĩ sâu tính kỹ chút, dù sao Vô Song phu quân người ta cũng là dùng độc nổi tiếng thiên hạ, nếu hắn thậtsự muốn giết người, cũng sẽ không dùng loại độc bình thường như thạch tín a, đừng nói chi là chứa ở trong bình chôn dưới đất? Chuyện ngu như vậy, Vô Song không thể làm được à nha!”
“Quận chúa tựa hồ rất hiểu Vô Song?” Bị Tống Ngâm Tuyết nói trúng tim đen, Tử Sở xấu hổ một hồi, nhưng bởi vì đưa lưng về phía này, cho nên mọi người trong nhất thời cũng không thấy rõ ràng.
“Cũng tàm tạm! Các chàng là phu quân của ta, ta đương nhiên muốn dùng nhiều tâm tư trên người các chàng một chút a!” Cười như hồ ly, mắt mở to sáng ngời, Tống Ngâm Tuyết xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy Minh Tịnh bước theo ra, lưu lại Tử sở cùng Cầm Tâm hai người đứng đó.
“Chủ tử, lần này không thành công, lần sau chúng ta nghĩ biện pháp khác!” Vội vàng mở miệng, Cầm Tâm vẻ mặt an ủi.
Nghe vậy, Tử Sở nhàn nhạt liếc nàng một cái, xoay người bước đi:“Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe thấy nữ nhân kia nói sao? Cầm Tâm, hiện nay ngươi làm việc, thật sự càng ngày càng làm cho ta không yên tâm!”
Thanh âm đạm mạc, bóng lưng cao ngạo, làm cho Cầm Tâm sau lưng hung ác cắn răng: “Tống Ngâm Tuyết ngươi tiện nhân này! Ngươi làm hại ta bị Tam hoàng tử mắng, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”
Ven rừng hoa đào, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, tâm tình sung sướng hít thật sâu. Sau lưng, Minh Tịnh vẻ mặt bình tĩnh tiến lên phía trước nói: “Quận chúa, trong rừng hoa đào này phong cảnh không tệ, có muốn đi vào nhìn một chút hay không?”
“Được a!” Thuận miệng đáp lời, cất bước đi vào trong rừng, lúc này Tống Ngâm Tuyết không có chú ý tới trong mắt Minh Tịnh lướt qua một tia sắc bén.
“Quận chúa, thuốc trong bình, là người đổi a?” Đi ở sau lưng, lời nói bình thản không một gợn sóng của Minh Tịnh vang lên.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết ha ha cười nói: “Đúng vậy a, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa vặn trông thấy có người ở chỗ đó vùi cái gì, vì vậy liền đi qua xem, thật không nghĩ tới bị ta phát hiện là một cái bí mật!”
“Quận chúa trước kia, cũng không giống người nhiều chuyện như vậy?” Nhàn nhạt nói. Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết dừng phắt lại, trong lòng thầm kêu: xong rồi, tại sao mình lại đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình), lơi lỏng đề phòng ?
“Tại sao quận chúa không nói lời nào?” Lúc này thấy nàng ngừng cước bộ, vẻ mặt giật mình, bên môi Minh Tịnh giương lên chút độ cong.
“Ách, cái kia – con người luôn biến đổi mà! Trước kia không phải, hiện tại có thể là như vậy!” Mất tự nhiên cười cười, cảm thấy có chút khẩn trương, đối với Minh Tịnh, bản thân luôn có một chút lo lắng.
“Thật không? Một người cỏ thể biển đổi lớn, nhưng không đến nỗi ngay cả trí nhớ của mình cũng đều cải biến a! Rừng hoa đào này, ai cũng biết căn bản cũng không có phong cảnh gì, chính là vừa rồi ta đề nghị thì ngươi lại một tiếng đáp ứng ngay! Quận chúa, ngươi nói phản ứng như thế, Minh Tịnh nên nghĩ như thế nào?”
Đi lên trước, hai con ngươi sắc bén chăm chú khóa Tống Ngâm Tuyết, gương mặt tuấn mỹ nhưng bình tĩnh dị thường của Minh Tịnh cứ như vậy chậm rãi tới gần, mang theo một tia lạnh như băng, một tia vô tình.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . . .” Lui về phía sau một bước, Tống Ngâm Tuyết có chút cà lăm nói. Lúc này, đang là thời điểm hoa đào nở rộ, cánh hoa ửng hồng dày đặc mọc cùng một chỗ che phủ lên cành hoa, có một cành nhẹ nhàng nghiêng ra, cơ hồ lướt qua gò má Minh Tịnh, ánh lên đôi mắt đen nhánh u tĩnh thâm trầm của hắn, cơ hồ phóng ra một loại xinh đẹp đến làm đau mắt người khác.
Hắn, đẹp quá. . . . . . Trong nháy mắt dường như hoảng hốt, một lát sau lại lập tức tỉnh táo lại, Tống Ngâm Tuyết nắm chặt hai tay, miệng mím chặt: người này, nàng tuyệt đối không thể lơ là.
“Ngươi, rốt cuộc là ai. . . . . .”
Bên tai truyền đến một lời nói thập phần nhu hòa, nhu hòa đến làm cho người hoàn toàn không thể cảnh giác, thanh âm này thậm chí có thể làm cho người ta càng thêm buông lỏng.
“Tống Ngâm Tuyết.” Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, Tống Ngâm Tuyết vô ý thốt ra, sau khi nói ra, nàng mới sợ hãi hiểu được lời vừa rồi kia là ai hỏi, lại có mục đích gì.
Nhữ Dương quận chúa gọi là Tống Ngâm Tuyết, mà vừa vặn tên của nàng cũng gọi là Tống Ngâm Tuyết, nếu không phải bởi vì như thế, nàng giờ phút này sợ là đã lộ ra sơ hở!
Minh Tịnh này, thật sự là lợi hại a! Trong lòngTống Ngâm Tuyết cười lạnh nghĩ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng hắn.
Lúc này, khóe môi Minh Tịnh hơi mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một mảnh trầm tĩnh: “Ngươi là Tống Ngâm Tuyết? Nếu ngươi thật sự là Tống Ngâm Tuyết, vậy ngươi sẽ không đã biết rõ Lạt Bá hoa là cố ý ngươi mà vẫn buông tha nàng! Nếu thật sự ngươi là Tống Ngâm Tuyết, vậy khi ngươi biết rõ Tử Sở trù tính phải rời khỏi Vương Phủ thì cũng sẽ không chỉ xoay người cười cười! Ta đi theo sau lưng quận chúa nhiều năm như vậy, nàng là hạng người gì, ta rất rõ ràng –”
Minh Tịnh chậm rãi nói, trên môi bình tĩnh mỉm cười, giống như tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười) nhu hòa kéo cành hoa bên cạnh qua, tới gần nhẹ ngửi, bởi vì động tác của hắn, có hai đóa hoa đào chậm rãi từ đầu cành rụng xống, nhẹ nhàng bay bổng rơi trên mặt đất.
“Ta nói rồi, con người luôn biến đổi ——” giống như bị sóng mắt hắn biểu hiện ra giờ phút này làm chấn động đến cơ hồ nói không ra lời, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi lui về phía sau.
Đúng lúc này, Minh Tịnh một bước tiến lên vươn tay ôm eo của nàng, khí tức nhẹ nhàng phun trên cổ nàng: “Xin mời quận chúa hãy cởi áo ra.”