Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 149



Bác sĩ Trương vừa nghe, nhất thời cảnh giác: “Cô Diệp, có việc gì cần dặn dò cô cứ việc nói, lúc trước tôi đã nói, trước đây nếu không phải ông Diệp giúp đỡ tôi như vậy, tôi cũng sẽ không thể có ngày hôm nay. Vì vậy cho dù thế nào, chỉ cần cô Diệp dăn dò, bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều sẽ nghe theo!”

“Bác sĩ Trương, thư giãn đi.”

Diệp Lân từ sô pha đứng lên, cười dịu dàng, không có ác ý: “Tôi đâu có để ông lên núi đao xuống biển lửa, nhưng mà trước mắt quả thực là có việc cần đến bác sĩ Trương, một cái nhấc tay của ông.”

“Cô Diệp, cô dặn dò là được.”

“Cũng không phải là việc quá khó khăn, tôi chỉ là không thích thứ trong bụng kia của Bạch Lộ lắm. Bác sĩ Trương, bác sĩ các ông có cách đúng không? Thần không biết quỷ không hay, tới lúc đó cứ nói là ngoài ý muốn...”

Bác sĩ Trương đột nhiên biến sắc, rất nhanh liền rũ mi mắt xuống.

Quả thực ông là dựa vào Diệp Tử Kiệt mới có thể vào được bệnh viện tốt nhất của thành phố A, cho nên mấy năm nay, ông chưa hề dám phụ lòng người nhà họ Diệp, cũng vẫn luôn nghe lời Diệp Tử Kiệt và Diệp Lân. Nhưng mà trước đây bọn họ cũng là thỉnh thoảng nghe ngóng về bệnh tình của mấy người nhà họ Lương, rồi tiết lộ một chút mà thôi, bây giờ lại...

Đó là một mạng người đấy!

Anh vẫn là một bác sĩ, lương y như từ mẫu, lòng dạ bác sĩ Trương vẫn chưa ác độc tới mức đó, tất nhiên là có chút do dự.

Diệp Lân thấy anh không có sự nhiệt tình vừa rồi, nhíu đôi mày thanh tú, nhưng thật ra ẩn giấu sự tức giận, sau một lát, mới vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Bác sĩ Trương, thời gian ông ở Nhất Viện cũng không ít nhỉ? Nói thật lòng, tôi vẫn luôn cảm thấy nhân phẩm y đức của ông rất tốt, thực ra vị trí viện trưởng Nhất Viện này... ông không có hứng thú sao?”

“Thế này nhé, ông giúp tôi làm tốt chuyện này, tới lúc đó tôi sẽ nói bố tôi mở rộng quan hệ, nhất định sẽ để ông ngồi lên chiếc ghế viện trưởng, thế nào?”

“... Cô Diệp, không phải là tôi không muốn giúp cô, chỉ là... việc này thật sự không phải là chuyện đùa. Cô cũng biết đấy, Lương thiếu cậu ấy... rất quan tâm tới đứa con trong bụng Bạch Lộ, tôi không có cơ hội ra tay. Bây giờ cô ấy đã qua thời gian ba tháng an toàn rồi, thực ra thai nhi vô cùng ổn định, tuy thân thể xương cốt của cô Bạch không phải đặc biệt tốt nhưng sinh con không phải là chuyện dễ, tôi cũng không thể khiến con cô ấy... Hơn nữa, nếu để nhà họ Lương biết chuyện, tôi thật sự sợ mình...”

“Sợ cái gì?”

Diệp Lân lớn tiếng ngắt lời anh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi còn tưởng ông có lòng trung thành, sao vừa mới nói đến chuyện này mà ông đã nhát gan sợ sệt rồi? Ông sợ Lương Phi Phàm nuốt sống ông sao? Tôi nói cho ông biết, bây giờ bản thân anh còn khó bảo toàn, làm gì có sức lực để nuốt ông? Ông là một bác sĩ, muốn làm mất một đứa bé, chẳng lẽ lại còn phải sợ nguy hiểm? Ông tùy tiện làm ra một việc ngoài ý muốn nào đó, không phải là được sao?”

“...?”

Diệp Lân thấy anh còn lộ vẻ khó xử, nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội tốt như thế, chỉ muốn để Bạch Lộ đau xót, chỉ cần cô ta mất đi đứa bé này, vậy thì tới lúc đó, vết nứt giữa cô ta và Lương Phi Phàm sẽ càng lớn, cộng với những chuyện kia của Lương Kiếm Nam... bọn họ muốn ở bên nhau, vậy thì càng khó hơn lên trời nữa, cô ta chỉ cần ngồi chờ, người đàn ông kia sẽ lại trở về bên cạnh mình.

Trong lòng cô đã có tính toán, nheo mày, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: “Bác sĩ Trương, nếu như ông không có cách, thế này, tôi giúp ông một tay, thế nào?”

Bạch Lộ ngủ một giấc, trong lúc mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm. Lúc cô mở mắt ra, phát hiện không phải là ảo giác, bởi vì quả thực là có một người đàn ông ngồi bên cạnh giường mình, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn mình.

Thần trí cô vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng nhíu mày: “... Anh, ngồi ở đây làm gì?”

“Tỉnh rồi?”

Lương Phi Phàm tự động né câu hỏi đó của cô, Bạch Lộ cũng không phát hiện ra. Lúc cô mở mắt ra, vốn dĩ đáy mắt người đàn ông này thật nhiều ưu tư mãnh liệt, trong nháy mắt cũng đã thu lại. Anh đỡ cô ngồi dậy, đặt chiếc gối sau lưng cô, trầm giọng: “Bạch Lộ, chúng ta nói chuyện tử tế, nhé?”

“Nói chuyện gì?”

Bạch Lộ kéo chiếc chăn trước ngực, quả thực sau khi ngủ một giấc, cuối cùng đã bình tĩnh lại. Trước đó đúng là trách anh tự ý làm chủ, nhưng mà con đường đến với nhau có bao gian nan? Bây giờ cô đã là vợ của anh, cô trước sau đều tin rằng, anh sẽ không vô duyên vô cớ quyết định như vậy, nếu anh muốn nói chuyện với mình, vậy thì cô cùng rất vui lòng.

“Anh muốn để em đi sga không phải là nhất thời kích động, anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như thế.” Lương Phi Phàm đột nhiên giơ tay, động tác nhẹ nhàng giúp cô gỡ lọn tóc bên tai, đáy mắt ưu tư phiền muộn, nhưng cũng rất phức tạp. Bạch Lộ lại cảm thấy mình như thể không nhìn thấu được anh: “Anh hy vọng em có thể sống thật tốt, Bạch Lộ, nghe lời anh, đi đi, được không?”

Bạch Lộ tận lực khống chế giọng nói của mình, bình tĩnh nói: “Anh nên cho em một lý do chứ? Phi Phàm, em không phải là ngày đầu tiên quen biết anh, những chuyện mà chúng ta trải qua cùng nhau... không phải là gió thoảng mây bay, những chuyện đó đều khắc sâu trong lòng chúng ta, anh nghĩ rằng em không biết anh là người như thế nào sao? Được, vậy bây giờ anh nói với em, tại sao tối qua anh không về nhà, sáng nay em gọi điện thoại cho anh, cũng đều tắt máy, anh đã đi đâu?”

Cô tin rằng, đó không phải là ngẫu nhiên, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, là mình không biết gì. Tối qua...

Con ngươi Lương Phi Phàm hơi co rụt lại.

——Tôi là vì trả thù anh ngày xưa đã bỏ rơi tôi, cho nên mới lấy người đàn ông mà tôi không yêu.

...

——Tôi còn muốn sinh con cho anh, đặt tên con là Lương Phi Phàm, bà có biết vì sao tôi lại đặt tên con là Lương Phi Phàm không?

...

——Tôi chỉ là muốn có một ngày, gặp lại Bạch Vân, tôi sẽ nói với anh, con tôi tên là Lương Phi Phàm, chồng của tôi tên là Lương Kiếm Nam. Tôi muốn anh biết rằng, tôi cũng đã yêu người khác rồi...

“... Phi Phàm, Phi Phàm, anh bóp tay em đau quá... Phi Phàm, anh buông ra một chút... Á...”

Lương Phi Phàm mạnh mẽ phản ứng lại, lúc này mới phát giác mình vừa nắm tay Bạch Lộ, lại vô ý thức gia tăng sức lực, cô đau đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, anh mạnh mẽ đứng lên, lộ vẻ trước đây chưa từng có trên gương mặt tuấn tú.

Nhưng chỉ là một thoáng qua mà thôi, rất nhanh anh đã thu lại sự ưu tư dư thừa, chỉ là nhíu mày: “Làm em bị đau à? Xin lỗi, anh…”

“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Bạch Lộ đè cổ tay của mình xuống, sự đau đớn kia rất nhanh đã biến mất, cô vung tay, nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ ảo não: “Trước giờ anh không phải như thế này, bộ dạng hoảng hốt của anh bây giờ…”

Bạch Lộ dứt khoát xuống giường, giơ tay ôm ngang eo anh, áp khuôn mặt nhỏ nanh vào lồng ngực anh, cà cà: “… Phi Phàm, đừng coi em như trẻ con ba tuổi nữa được không? Có chuyện gì thì anh cứ nói ra đi… Chúng ta là vợ chồng, trước đây em đã nói, em sẽ không rời xa khi anh gặp chuyện. Anh nói với em, em không biết là có thể giải quyết vấn đề giúp anh hay không, nhưng mà ít nhất em có thể chia sẻ cùng anh, em thật sự rất muốn biết…”

Đôi môi mỏng của Lương Phi Phàm động đậy, lại đè cổ tay cô xuống, lần đầu tiên, lúc cô ôm anh, anh không ôm lại cô, mà dùng lực để đẩy cô ra.

Bạch Lộ mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, đó là một cảm giác rơi vào vực thẳm vô biên —— cả người đều bắt đầu rét run, trong lòng đều không dám tin, nhưng mà còn nhiều điều khủng hoảng và bất an.

Anh ấy làm sao vậy?

Tại sao anh ấy… sao anh ấy lại đẩy mình ra?

“… Phi Phàm…”

“Không có chuyện gì cả.”

Lương Phi Phàm bỗng lên tiếng, giơ tay ý bảo cô không cần nói nữa, anh nhìn cô một cái rất nhanh, các đốt khớp ngón tay dường như đang động đậy, nhưng vẫn là dáng vẻ như không có chuyện gì như ngày thường, anh ôm cô vào trong lòng, chỉ là không có tâm sự gì nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, tối qua cả đêm anh đều không được nghỉ ngơi, bây giờ hơi mệt, anh về nhà tắm trước, đợi buổi tối rồi đến thăm em.”

“…?”

Bạch Lộ chưa kịp nói gì, Lương Phi Phàm đã bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Cô đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt lại, cảm nhận được sự vắng vẻ trong căn phòng, cô cảm thấy một luồng khí lạnh xông từ dưới chân lên, khiến cô lắc lư lảo đảo ngồi xuống sô pha.

Lương Phi Phàm bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đợi lúc lên xe mới rút một điếu thuốc ra, cứ như thế ngồi trong xe, hút từng ngụm từng ngụm, mùi khí ni-cô-tin bây giờ lại trờ thành người bạn tốt nhất, trong không gian tĩnh lặng, chậm rãi nuốt trọn tất cả sự nôn nóng trong lòng anh.

Nói ra?

Chuyện như thế, bảo anh nói ra như thế nào?

Lương Phi Phàm giơ tay ấn lên lông mày mình, một tay cầm điếu thuốc, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại ấn lên lông mày, vẻ mặt anh nghiêm nghị. Bây giờ chỉ có một mình anh trên xe, anh không hề che giấu sự tàn nhẫn ác độc trên người mình, nhiệt độ cả khoang xe dường như đều xuống tới điểm đóng băng.

Anh không phải là một người cổ hủ, cho dù đời trước có những ân oán khúc mắc gì cũng được. Thực ra anh chưa từng nghĩ tới muốn liên lụy đến Bạch Lộ, người phụ nữ đó… là người mà kiếp này anh yêu nhất, khát vọng của anh chỉ là mong muốn cô được bình an hạnh phúc.

Thế nhưng đồng thời anh cũng rất hiểu, những chuyện giữa mẹ anh và mẹ cô, hôm nay đã để anh hiểu ra, ngày mai cũng có thể để cô biết được, anh không hề muốn cô dính vào vòng xoáy này. Vốn dĩ cô đã không có được sự yêu thương từ người nhà, nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa, tới lúc đó nhất định sẽ càng phiền phức hơn.

Lương Phi Phàm cảm thấy, bây giơ đưa cô đi, là tốt nhất.

Cho dù biết cô rất bướng bỉnh, nhất định sẽ oán hận mình, nhưng bây giờ, anh đã không còn cách nào khác nữa rồi.

Bất lực… Lần đầu tiên trong đời Lương Phi Phàm cảm thấy bản thân lại có cảm giác như thế, cảm thấy rất bất lực.

Những lời Lí Đường Lâm nói với Tần Trân Hy, anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, những lời đó giống như ma chú vậy, cứ hiện lên trong đầu anh. Mỗi lần hiện lên, anh cảm thấy mình không có cách nào để đối diện với Bạch Lộ. Bây giờ mới biết, Lương Phi Phàm anh bất quá cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hỉ nộ ái ố, tất cả những tâm trạng cũng có thể lay động anh, càng là người quan tâm, mới sẽ càng căng thẳng, lại càng lo lắng bất an.

Rốt cuộc phải thế nào mới có thể khiến anh thản nhiên đối mặt mọi thứ đây?

Người đàn ông mà mẹ anh yêu – lại là bố của vợ anh, mà sự tồn tại của anh, chẳng qua chỉ là mẹ anh vì để báo thù bố của vợ mình… Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.