Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 27



Lương Tĩnh Tiêu nhìn thấy Bạch Lộ trong thang máy, cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, vốn đang khoát tay Hướng Long Cẩm lực đạo bất giác tăng vài phần, chốc lát lại cười một tiếng, "Bạch lộ, thực sự là trùng hợp, cô cũng tới bệnh viện?"

Bạch Lộ vốn đang nghĩ, nếu bọn họ không lên tiếng, cô sẽ đi ra ở tầng này, sau đó đi cầu thang.

Chỉ là hiện tại Lương Tĩnh Tiêu đã mở miệng, cô cũng không tiện không nói gì, cô không có biểu tình gì "Ừ" một tiếng.

Hướng Long Cẩm đứng ở một bên nhìn Bạch Lộ, ánh mắt có chút si mê, biểu tình của Lương Tĩnh Tiêu vốn rất hoàn hảo lúc này đột nhiên biến đổi, không khỏi siết chặc nắm tay, kéo Hướng Long Cẩm trực tiếp đi vào thang máy, cô nhìn thoáng qua số trước đó Bạch Lộ bấm, lạnh lùng nhếnh nhếnh khóe miệng, "Trùng hợp vậy, vừa lúc ta và Long Cẩm cũng muốn đi lầu hai."

"Tĩnh Tiêu, chúng ta đi lầu hai làm cái gì?" Hướng Long Cẩm nhìn thoáng qua Lương Tĩnh Tiêu, cau mày nói tiếp.

Hắn biết Lương Tĩnh Tiêu là cố ý, tình huống trước mắt, ba người đứng chung một không gian thật là quá hẹp, đến không khí cũng bị đè nén, cô ta cần gì phải gây sự với Bạch Lộ?

"Em vừa không cẩn thận bị trật chân cổ tay." Lương Tĩnh Tiêu bất động thanh sắc nhìn thoáng qua bản đồ trong thang máy, thấy lầu hai ghi là khoa chỉnh hình, thanh âm cô thật thấp, mỗi một chữ như đao sắc đâm thẳng vào vết thương vừa khép lại của Bạch Lộ, "đừng cho là hiện tại bụng còn chưa lớn, thế nhưng thân thể lại so với người bình thường vụng về hơn, vừa rồi không cẩn thận trật một cái, chưa kịp nói thôi."

Hướng Long Cẩm nhíu mày, lòng hắn đối với Bạch Lộ còn hổ thẹn, bây giờ nghe Lương Tĩnh Tiêu nói ra những lời không chút kiêng kỵ này, hắn càng khó có thể tiếp thu.

"Tĩnh Tiêu, chúng ta đi về trước đi, nghe lời có được hay không? Vừa rồi anh thấy chân của em cũng không có bị thương..."

"Hướng Long Cẩm anh có ý gì? anh cho là em đang nói dối sao?" Lương Tĩnh Tiêu thấy nam nhân của mình vừa nhìn thấy Bạch Lộ thì bộ dạng như muốn trốn tránh, đây rõ ràng là còn tình cảm với cô ta, cô đâu dễ dàng bỏ qua, tiếng nói sắc bén hơn vài phần, "Em thực sự bị thương, em không thể khám bác sĩ sao? Hay là bởi vì có sự xuất hiện của cô ta, anh mới như vậy?"

Ngón tay trắng nõn được sơn màu đỏ của hoa hồng chỉ thẳng vào chop mũi của Bạch Lộ, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo lúc này đã không còn tình chị em ngày xưa, đều là nồng nặc mùi đố kỵ không cam lòng.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, quay mặt qua chổ khác, "Lương tiểu thư, không cần phải coi ta là địch nhân trong tưởng tượng. Mang thai nên chú ý một chút tâm tình của mình, miễn cho động thai khí."

Vừa dứt lời, thang máy vừa lúc đến lầu hai, Bạch Lộ nhấc chân đi ra ngoài, Lương Tĩnh Tiêu cắn môi không cam lòng đuổi theo ra, nhưng không nghĩ tới đúng lúc gặp được Lương Phi Phàm đang từ cuối hành lang đi tới.

"Anh?"

Lương Tĩnh Tiêu lúc này là muốn lùi về cũng không kịp, bởi vì cách đó không xa Lương Phi Phàm đã thấy được bọn họ.

Đại ca là người không bao giờ tới bệnh viện sao xuất hiện ở bệnh viện?

Lông mày tinh xảo của Lương Tĩnh Tiêu trong nháy mắt thắt, cô không khỏi nhìn về phía Bạch Lộ, trong lòng đã sáng tỏ.

Lúc trước cô dự định để Hướng Long Cẩm vào EC theo đại ca học hỏi, thế nhưng sau lại xảy ra chuyện của Bạch Lộ, hơn nữa đại ca lại đột nhiên đi công tác, cô không thể không dời lại, kết quả vô tình cô biết được Bạch Lộ cũng theo đại ca cùng đi công tác. Sau này cô điều tra một chút mới xác định, thì ra đại ca thực sự nhận cô ta làm thư ký của mình!

Lương Tĩnh Tiêu cắn môi, rất là không phục.

Cô ta có gì tốt? Đại ca vẫn luôn kén chọn trong việc sắp xếp thân tín, Ec nhân viên nhiều như vậy, sao lại chọn trúng cô ta?

"Tĩnh Tiêu?" Lương Phi Phàm ở bệnh viện nhìn thấy em gái của mình cũng có chút ngoài ý muốn, "em tới bệnh viện làm gì? Khó chịu sao?"

Đảo mắt lại thấy Hướng Long Cẩm đang đứng bên cạnh cô, bên tai Lương Phi Phàm không hợp thời thoáng qua một giọng nữ say mông lung--

Hướng Long Cẩm...

Thì ra chính là người đàn ông này.

Hắn đương nhiên nhớ kỹ, ngày đó ở trong phòng làm việc của EC, hai người mắt đi mày lại, sau đó hắn cũng có nghe được giữa bọn họ nói đến tên của Tĩnh Tiêu, vốn hắn vẫn chỉ là hoài nghi, hiện tại nhìn ba người trước mặt với thần sắc khác nhau, cũng đã có thể kết luận, chuyện hắn suy nghĩ trong lòng.

Lương Phi Phàm vô ý nheo lại đôi mắt, chính hắn cũng không có phát hiện, lúc này thần sắc hắn có chút âm trầm, tầm nhìn vẫn luôn dừng lại trên mặt của Hướng Long Cẩm, ánh mắt thâm sâu nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng lại cho người ta cảm giác bị đè nén.

Lương Tĩnh Tiêu cũng cảm thấy, vội vã nhảy ra, thân hình mảnh khảnh che ở trước Hướng Long Cẩm, cười có chút gượng ép, "Anh, sa oanh lại tới bệnh viện? anh không phải vẫn luôn không đến bệnh viện sao? Có phải khó chịu ở đâu không..."

"Bệnh cũ thôi." Lương Phi Phàm tiết chữ như vàng cho ba chữ, như là biết Lương Tĩnh Tiêu cố ý nói sang chuyện khác, hắn cũng không có ý định bỏ qua, "Các ngươi thì sao? Đến bệnh viện làm gì?"

Lương Tĩnh Tiêu cắn cắn môi, biết chuyện này không dối gạt được, với lại cô cũng không có dự định giấu diếm, vả lại bụng một ngày nào đó cũng sẽ lớn.

"Anh, kỳ thực em vẫn chưa kịp nói cho anh biết... em chuẩn bị cùng Long Cẩm kết hôn, em... em mang thai."

Người vẫn luôn đứng ở một bên Bạch Lộ lúc nghe được câu này, hai tay của theo bản năng xiết chặt.

Sắc mặt của Lương Phi Phàm đột nhiên trầm xuống, "Em nói cái gì?"

Lương gia đến thế hệ của Lương Phi Phàm tuy đã kinh thương, thế nhưng những thân thích của Lương gia có rất nhiều đều làm quan ở thành phố A, ông nội của bọn họ hay từ vị trí thượng tướng mà về hưu.

Loại chuyện chưa cưới đã có chữa này, ở Lương gia căn bản là cấm kỵ, nếu như bị bố mẹ biết, nhất định sẽ nổi trận lôi đình!

Lương Phi Phàm nhìn Hướng Long Cẩm ánh mắt càng lạnh thêm vài phần, "của hắn?"

Lương Tĩnh Tiêu cho là đại ca muốn trách tội Hướng Long Cẩm, cô càng bao che sốt ruột, "Đại ca, anh đừng trách Long Cẩm, chúng em là lưỡng tình tương duyệt, huống chi hắn cũng không có không chịu trách nhiệm, chúng em sắp kết hôn rồi!"

Sự tức giận của Lương Phi Phàm tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt tuấn tua của hắn, nhưng ngại vì lúc này còn có Bạch Lộ ở đây, hắn cũng không có phát tác.

Gia giáo tốt khiến cho hắn lúc này vẫn còn duy trì được phong độ, chỉ là giọng nói đã cứng ngắt hơn nhiều, "Chuyện lớn như vậy, bố mẹ đều không biết, em cho là em nói cho anh biết là có thể kết hôn sao?"

"Đại ca..." Lương Tĩnh Tiêu cắn cắn môi, giọng nói có chút bi ai, "em biết em tiền trảm hậu tấu là sai, thế nhưng... Sự tình đã như vậy, anh có thể giúp em nói chuyện không? Em biết anh thương em nhất, hơn nữa mẹ nghe lời của anh nhất."

Ánh mắt sắc bén của Lương Phi Phàm trực tiếp vượt qua Lương Tĩnh Tiêu nhìn Hướng Long Cẩm đứng ở sau lưng cô, cũng thấy tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người của Bạch Lộ, cái loại ánh mắt này, rõ ràng là không đành lòng.

Lương Phi Phàm vô ý thức nheo mắt lại, ngón tay cũng theo đó mà giật giật, mặt ngoài mặc dù là rất bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng có một ngọn lửa vô danh đang bùng lên.

"Em xác định hắn muốn kết hôn với em?" Hắn nhìn Hướng Long Cẩm, giọng nói nhạt nhẽo, "Kết hôn là đại sự trong đời, Tĩnh Tiêu, anh mong em nghĩ rõ ràng, nếu như bởi vì mang thai..."

"Xác định! Đại ca, chúng em đương nhiên xác định!" Lương Tĩnh Tiêu lớn tiếng cắt đứt lời của Lương Phi Phàm nói, dùng sức đẩy một cái người vẫn luôn trầm mặc không nói Hướng Long Cẩm, ý bảo hắn nhanh tỏ thái độ.

Phải biết rằng, ở Lương gia, địa vị của Lương Phi Phàm cực cao, tuy rằng trong rất nhiều chuyện đều là do bố định đoạt. Thế nhưng hôn sự của cô và Hướng Long Cẩm nếu có đại ca ủng hộ, như vậy là nhất định có thể thành.

Hướng Long Cẩm có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt sắc bén như dao găm, trực tiếp bức hắn trong lòng phải run lên, hắn lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi có chút thất thần, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nói: "... Xin lỗi, là sai lầm của tôi, thế nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lương Phi Phàm cười nhạt hai tiếng, "Ngươi nói lời này, như là nói em ta ép buộc ngươi vậy." Hắn dừng một chút, tầm nhìn như có như không đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Bạch Lộ, lại chậm rãi hỏi: "Hướng Long Cẩm phải không? Hiện tại ngay trước mặt ta, ngươi nói một lần cho ta nghe xem, ngươi là cam tâm tình nguyện cưới em ta Lương Tĩnh Tiêu sao?"

Lúc hắn nói đến bốn chữ "Cam tâm tình nguyện" tận lực nhấn mạnh.

Lương Tĩnh Tiêu ôm chặt cánh tay của Hướng Long Cẩm, ý bảo hắn nhanh lên gật đầu tỏ thái độ.

Bạch Lộ cũng theo bản năng lui lại hai bước, kỳ thực hiện tại cô thực sự rất muốn quay đầu bỏ đi, đây rõ ràng là chuyện nhà của Lương gia, cô đứng ở chỗ này thực sự có vẻ rất chướng mắt, cô chẳng qua chỉ là một người ngoài, cô không muốn nghe Hướng Long Cẩm đối với Lương Tĩnh Tiêu biểu chân thành.

Tuy rằng giữa bọn họ sớm đã là quá khứ, nhưng bây giờ ở trước mặt cô, "Cam tâm tình nguyện" của Hướng Long Cẩm không thể nghi ngờ còn là một cây đao, sẽ đâm vào trái tim của cô.

Thế nhưng vì sao, rõ ràng còn muốn chạy, dưới chân như bị đóng đinh vậy, thậm chí ngay cả động một cái cũng không có sức?

"Long Cẩm, anh đang hỏi anh kìa..."

Hướng Long Cẩm thời gian dài không lên tiếng, ánh mắt lại luôn luôn nhìn Bạch Lộ, Lương Tĩnh Tiêu vừa tức vừa gấp, dậm chân đẩy hắn một cái, "anh có nghe hay không?"

Hướng Long Cẩm cảm giác mình lúc này giống như là bị buộc lên Lương Sơn --

Còn là trực tiếp lên một ngọn Lương Sơn khó có thể bỏ qua, ánh mắt ôn hòa thường ngày thoáng qua sự phức tạp khó phân biệt.

Hắn có ảo não, có hối hận, cũng biết rất rõ, việc đã đến nước này, hắn không còn tư cách đưa ra lựa chọn khác.

"Tôi là cam tâm tình nguyện cưới Tĩnh Tiêu." Hắn rất khó khăn để dời đi tầm nhìn từ trên mặt của Bạch Lộ ra, âm thầm hít sâu một hơi, nói: "Mong Lương tổng người có thể thành toàn chúng ta."

Bạch Lộ cảm giác mình thực sự nghe không nổi nữa, cổ tay bên người của cô rũ xuống theo bản năng giật giật, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác gì, câu nói kia lại thốt ra, "Lương tổng, tôi đi trước kiểm tra một chút cổ tay của tôi."

Tiếng nói vừa dứt, cô không đợi Lương Phi Phàm nói cái gì, như là chạy trối chết.

Cô biết, hiện tại cô sẽ cảm thấy khó có thể tiếp thu, hơn phân nửa là bởi vì lòng tự trọng quấy phá, thế nhưng cho tới bây giờ cô cũng không phải thánh mẫu, lấy ơn báo oán, để cho cô cười chúc phúc bọn họ tân hôn vui vẻ sao, cô tuyệt đối làm không được.

Nhắm mắt làm ngơ.

Mặc kệ bọn họ kết hôn cũng tốt, sinh con cũng tốt, sau đó, Hướng Long Cẩm và Lương Tĩnh Tiêu, đều cùng Bạch Lộ cô không còn bất kỳ liên quan.

Lương Phi Phàm hơi nghiêng người sang, nhìn thân ảnh gấp gáp rời đi, ánh mắt hơi sầm lại.

Mà một bên Lương Tĩnh Tiêu có một loại cảm giác như thu được toàn thắng--

Bạch lộ, cô nghe chưa?

Hướng Long Cẩm, sau này sẽ là nam nhân của ta, cô rốt cục vẫn là thua ta! Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.