Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 46



Tất cả mọi thứ như đang rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó, khiến hắn phải vì đứa trẻ mà cưới Lương Tịnh Tiêu, hắn quả thật thoát không nổi hai chữ “Trách nhiệm”.

Nhưng tại sao Bạch Lộ lại cùng Lương Phi Phàm ở bên nhau kia chứ?

Cô ở bên ai không tốt? Tại sao lại là Lương Phi Phàm?

Việc này sao có thể khiến hắn cam lòng kia chứ?

Hướng Long Cẩm đưa tay đè lên tay của Lương Tịnh Tiêu, đẩy Lương Tịnh Tiêu ra, lần đầu tiên Hướng Long Cẩm ở trước mặt Lương Phi Phàm ngẩng cao đầu, nói: “Lương tổng, tôi có chút việc muốn nói với anh.”

Hắn không giống như lúc trước, theo Lương Tịnh Tiêu gọi Lương Phi Phàm và “Lương đại ca”, mà dùng cách xưng hô xa lạ, khách khí là “Lương tổng” này.

Lương Phi Phàm bỗng nheo đôi mắt lại.

“Long Cẩm.”

Lương Tịnh Tiêu không dám tin mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, Hướng Long Cẩm điên rồi sao? Quỷ cũng biết bộ dạng bây giờ của hắn là muốn nói gì với Lương Phi Phàm, có phải hắn dự định sẽ không cưới cô nữa?

“Anh...” Lương Tịnh Tiêu nhìn thấy cảm xúc của Hướng Long Cẩm hôm nay vô cùng kỳ lạ, hắn giống như đang quyết tâm làm một điều gì đó, không biết ả Bạch Lộ đáng chết đó có phải đã tẩy não của Hướng Long Cẩm rồi không.

Cô ta đang muốn trả thù vì Lương Tịnh Tiêu khiến cô ta phải rời hỏi EC sao? Đúng là đáng chết! Lương Tịnh Tiêu chỉ có thể đem hy vọng đặt hết lên người của Lương Phi Phàm: “..... bọn em quả thật là không có gì, anh đừng nghĩ nhiều quá, Long Cẩm, anh cũng đừng làm phiền anh trai của em, mau dìu em vào bên trong nghỉ ngơi.....”

“Y tá, dìu cô ấy vào bên trong nghỉ ngơi,” Vừa hay lúc này có một y tá đi tới, Lương Phi Phàm ngoắc ngoắc ngón tay, nói với Lương Tịnh Tiêu: “Nếu như đã mệt như vậy, vào phòng nghỉ ngơi đi, Long Cẩm không phải có việc muốn nói với anh sao? Em yên tâm, anh không đến mức sẽ ăn thịt Long Cẩm của em đâu.”

“Anh.....”

“Y tá, đưa cô ta vào phòng bệnh.” Lương Phi Phàm đã quả quyết ra lệnh.

Lương Tịnh Tiêu không còn cơ hội để tiếp tục mở lời, không cam lòng mà trừng mắt về phía Bạch Lộ từ nãy đến giờ vẫn hoàn toàn không quay người lại, mới chầm chậm mà đi về phía phòng bệnh.

Lương Phi Phàm nhướn mày nhìn về phía Hướng Long Cẩm: “Có việc muốn nói với tôi sao? Vừa hay tôi cũng có vài việc muốn nói với anh, ở tại lầu sáu của bệnh viện này có một phòng hội nghị, anh đi đến đó đợi tôi.”

Hướng Long Cẩm Nhìn về phía Bạch Lộ cách đó không xa, lại nhìn về phía Lương Phi Phàm, ánh mắt của Lương Phi Phàm cũng đang dừng lại ở bóng lưng của Bạch lộ.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng lửa giận nổi lên ngùn ngụt, cũng không biết dũng khí từ đâu đến, lại dám bước nhanh về phía Bạch Lộ, hai tay chạm đến xe lăn của cô, hắn nói: “Vậy làm phiền Lương tổng chờ tôi một lúc, tôi đưa Bạch Lộ xuống lầu sẽ lập tức đến gặp anh.”

Đáy mắt Lương Phi Phàm bỗng nhiên sầm lại, ngũ quan phút chốc như được phủ lên một tầng băng, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Hướng Long Cẩm

Tuy rằng không đối mặt với Lương Phi Phàm, nhưng Hướng Long Cẩm vẫn cảm thấy phía sau lưng nổi lên một trận gai ốc.

Nhưng lúc này đây, hắn không sợ!

Hắn đẩy Bạch Lộ chuẩn bị rời đi, Bạch Lộ ngồi trên xe lăn từ khi Lương Phi Phàm xuất hiện đến nay hoàn toàn không thốt ra một lời, nhưng lúc này đôt nhiên đưa tay ra ấn chặt bánh xe lăn.

“Không cần, tôi có thể tự đi.”

“Bạch Lộ….”

Bạch Lộ không tiếp tục nói thêm câu nào, cả ngày hôm nay đã đủ tồi tệ với cô rồi!

Tối ngày hôm qua vốn đã không nghỉ ngơi tốt, cô đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu như lúc này không phải là đang ngồi trên xe lăn, cô e rằng bản thân vừa nãy đã ngã xuống đất mà hôn mê bất tỉnh, ngay bây giờ, cô đã không còn sức lực để phải đối phó thêm với bất kỳ một ai.

Cô lại nhìn thoáng qua căn phòng với 3 chữ “ Phòng phẩu thuật” cách đó không xa, màu chữ đỏ như màu máu, như từng mũi kim mà đâm vào lòng cô.

Chờ cho đến khi Bạch Lộ tiến vào thang máy, Hướng Long Cẩm mới không cam lòng mà quay người lại, người đàn ông vốn dĩ đứng ở phía sau lưng của hắn, lúc này đây hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, hắn nhìn thoáng qua một bên thang máy khác, thang máy hoàn toàn không phải đang hướng đến lầu sáu.

Chuyện gì đang xảy ra? Lương Phi Phàm đi đâu mất rồi?

Hướng Long Cẩm nhíu chặt chân mày, suy nghĩ một hồi vẫn ấn vào nút thang máy, trực tiếp đi lên lầu sáu.

Kết quả đương nhiên là không cần nghĩ cũng biết, Lương Phi Phàm sao có thể có mặt ở lầu sáu đợi hắn đến tìm kia chứ?

“Anh…..”

Lúc Hướng Long Cẩm đi lên lầu sáu tìm Lương Phi Phàm, Lương Phi Phàm đã đi vào phòng bệnh của Lương Tịnh Tiêu.

Khuôn mặt Lương Tịnh Tiêu có chút tái nhợt, nửa ngồi trên giường, cẩn thận từng chút một mà quan sát người đàn ông với sắc mặt sa sầm đang ngồi ở phía so fa đối diện, Lương Tịnh Tiêu suy nghĩ một lúc, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Anh…. Chuyện vừa rồi…..”

“Anh có tai, những gì bọn em nói lúc nãy, anh đều nghe cả rồi.” Lương Phi Phàm chầm chậm vắt chéo đôi chân thẳng tắp của mình, trầm giọng nói.

Lồng ngực của Lương Tịnh Tiêu bỗng đập mạnh, biết ngay là anh ấy đang không vui, nhưng lúc này đây Lương Tịnh Tiêu cảm thấy mình mới là người cảm thấy không vui mới phải, nhưng lại không muốn nói gì làm liên lụy đến Hướng Long Cẩm, tay của Lương Tịnh Tiêu nhẹ nhàng xoa lên bụng của mình, cắn chặt răng, quyết định đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên đầu của Bạch Lộ.

“Anh, việc này quả thật không thể trách Long Cẩm được, Long Cẩm vốn dĩ là người xem trọng tình nghĩa, không biết Bạch Lộ đã nói gì với anh ấy, anh ấy mới hành xử kỳ lạ như vậy….. anh ấy là một người tốt, anh, tất cả lỗi lầm đều là do ả Bạch Lộ đó gây ra!”

Khủy tay trái của Lương Phi Phàm chống bên thành ghế so fa, tay đỡ lấy trán, cũng không nói gì, chỉ là đôi môi mỏng bất giác đã mím chặt vào nhau.

Lương Tịnh Tiêu cho rằng Lương Phi Phàm đang lắng nghe cô ta nói chuyện, những oán hận trong lòng được cô ta trút ra thành những lời phỉ báng: “Anh, kỳ thật anh giữ Bạch Lộ ở bên người để làm gì? Cô ta có gì tốt kia chứ? Em và cô ta quen biết nhiều năm như vậy, vô cùng hiểu rõ tính cách của cô ta, tuy rằng năng lực làm việc của cô ta không tồi, nhưng cũng chỉ dừng ở mức không tồi mà thôi. Hơn nữa, chị Diệp Lân chẳng phải cũng đã quay về rồi sao? Vị trí bên cạnh anh, lẽ ra là nên thuộc về chị Diệp Lân mới phải, Bạch Lộ là cái thứ gì…..”

“Các em quen biết với nhau bao lâu rồi?” Lương Phi Phàm bỗng nhiên cắt ngang lời của Lương Tịnh Tiêu.

“Bảy, tám năm gì đó.”

“Em cảm thấy nhân cách của cô ta như thế nào?”

Lương Tịnh Tiêu bỗng sững người một lúc, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lương Phi Phàm, hoàn toàn không giống như là tùy tiện hỏi, cô ta tự đánh giá nhanh một lúc, liền mở miệng nói: “chẳng ra làm sao cả.”

Lương Phi Phàm bỗng nhiên bật cười, đôi đồng tử tinh xảo đó lúc mang đầy ý cười, cơ hồ như muốn khuynh đảo cả đất trời này, nhưng lúc này đây, nụ cười đó lại mang đầy lãnh ý, khiến cho người nhìn phải không rét mà run.

“Tịnh Tiêu, nếu như em cảm thấy nhân cách của cô ta chẳng ra làm sao, em còn có thể kết bạn với cô ta nhiều năm như vậy sao? Đừng quên rằng, em mới là người làm tổn hại đến cô ta.”

Lương Tịnh Tiêu có thế nào cũng không nghĩ ra rằng, anh trai của mình lại trực tiếp nói đỡ cho Bạch Lộ đến như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức, liền mở lời nói: “Anh, anh thì biết cái gì chứ? Không phải có một câu thành ngữ chính là tri nhân tri diện bất tri tâm sao, em và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, nhưng cũng không nhất định là hiểu rõ tính cách của cô ta, cô ta lúc nào cũng âm trầm như vậy, cư xử với mọi người cũng không nóng không lạnh…. Còn nữa, em cũng chẳng tổn hại cô ta cái gì cả, em và Long Cẩm chính là thật lòng yêu nhau.”

“Tịnh Tiêu, anh hai hoàn toàn không có ý can thiệp vào chuyện riêng của em.” Lương Phi Phàm tựa hồ như không hề có hứng thú muốn nghe tiếp những lời nói không mấy dễ nghe lại chẳng có gì quan trọng của Lương Tịnh Tiêu: “Cho nên việc giữa em và Hướng Long Cẩm, còn có Bạch Lộ, anh hoàn toàn chưa bao giờ hỏi đến. Lúc trước anh không hỏi, về sau lại càng không. Nhưng có một điều anh muốn nói cho em biết chính là, Bạch Lộ hiện tại vẫn là thư ký riêng của anh, đối với sự sắp xếp với nhân viên bên cạnh mình, anh tự có chừng mực, về sau đừng can thiệp vào những việc như vậy nữa.”

Lương Phi Phàm dừng lại một chút, dùng một giọng nói trầm bỗng, không mang chút tức giận nhưng khiến người nghe không khỏi lạnh sóng lưng mà nói những câu cuối cùng: “Những lời này anh chỉ nói một lần, cũng là lần cuối cùng, hy vong rằng em sẽ nhớ thật kỹ. Dưỡng thai cho thật tốt, nếu em muốn nắm chặt trái tim của một người đàn ông, chỉ dựa vào đứa trẻ trong bụng em lúc này, chưa chắc là đã đủ. Lương gia đã bắt đầu phát ra thiệp cưới, lễ cưới của bọn em nhất định sẽ diễn ra đúng như dự kiến, nhưng tốt nhất là sau khi lễ cưới kết thúc, đừng để anh nghe thấy bất kỳ tin tức không hay nào, bằng không, không chỉ có anh, còn có ông nội, và Bố, em khó lòng mà đối phó được.”

Lương Phi Phàm dứt lời, thân hình cao lớn từ trên ghế so fa đứng dậy.

Sắc mặt của Lương Tịnh Tiêu lúc này đã hoàn toàn tái nhợt, cả người không ngừng run rẫy.

Lương Phi Phàm bảo vệ Bạch Lộ rõ ràng đến như vậy, Lương Tịnh Tiêu sao có thể nghe không hiểu kia chứ?

Những câu nói cuối cùng của Lương Phi Phàm chính là đang giao huấn Lương Tịnh Tiêu, nếu như có thời gian mà quan tâm đến Bạch Lộ như vậy, không bằng dành ra thời gian để giữ chặt lấy người đàn ông của mình……

Đó là anh trai ruột của cô, nhưng lúc này đây lại vì một ả Bạch Lộ, mà quay mặt lại giáo huấn cô.

Lương Tịnh Tiêu nắm chặt ga giường, tựa hồ như theo bản năng, liền mở miệng nói: “Anh, Bạch Lộ đã từ chức rồi, anh không biết sao?”

Thân ảnh của Lương Phi Phàm vừa bước đến cánh cửa, sau khi nghe những lời này, cả người quả nhiên khựng lại, Lương Tịnh Tiêu từ trong ngăn kéo lấy ra tờ đơn từ chức đã được Bạch Lộ ký: “Em hoàn toàn không gạt anh, cô ta quả thật đã từ chức rồi, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến em cả. Là cô ấy cam tâm tình nguyện mà từ chức. Tờ đơn từ chức này chính là cô ấy nhờ em giao cho anh.”

Đáy mắt của Lương Phi Phàm bỗng nhiên sa sầm xuống, đôi chân dài hướng về phía Lương Tịnh Tiêu đi đến.

Lương Phi Phàm cầm lấy tờ đơn từ chức, mở ra xem, sắc mặt càng trở nên sa sầm.

“Vừa nãy đã cô ta đến để gặp em?” Trong giọng nói đã toát lên vài phần âm hiểm.

Lương Tịnh tiêu gật gật đầu: “Đúng vậy, cô ta nhờ em giao tờ đơn từ chức này cho anh.”

Lương Phi Phàm vứt tờ đơn lên chiếc tủ đầu giường, liền lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Tiếp đó, Lương Tịnh Tiêu liền nghe một âm thanh đóng sầm cửa truyền đến, trong lòng như đang có một con rắn độc, đang từ từ, từ từ mà phun ra nọc độc----- Bạch Lộ, xem ra chỉ khiến cô từ chức, căn bản không có mấy tác dụng, không biết vào năm nào tháng nào cô lại có thể trở mình. Tôi – Lương Tịnh Tiêu, sẽ có cách khiến cô cả đời muốn trở mình cũng không được!.......

Lương Phi Phàm vừa ra khỏi phòng bệnh, liền gặp phải Hướng Long Cẩm.

“Lương Tổng, anh nói là chúng ta sẽ gặp nhau trong phòng hội nghị ở tầng sáu….” Hướng Long Cẩm nhanh chân hướng về phiá Lương Phi Phàm đi đến, trong giọng nói mang đầy ý chất vấn.

Lương Phi Phàm tâm tình đang không được tốt, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Hướng Long cẩm cũng vô cùng lạnh lùng, khẽ nhếch môi, bất cười một tiếng: “Anh cảm thấy anh có đáng để tôi đợi hay không?”

Hướng Long Cẩm sắc mặt bỗng cứng đơ, chỉ cảm thấy giống như bản thân vừa bị Lương Phi Phàm giáng cho một bạt tai, nắm chặt nắm tay lại, có chút không cam tâm mà phản kích: “Lương tổng, tôi rất tôn trọng anh, hy vong anh cũng có thể tôn trọng tôi như vậy.”

“Tôn trọng?”

Lương Phi Phàm như nghe phải một chuyện gì đó vô cùng nực cược, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn nữa, mang đầy ý mỉa mai. Lương Phi Phàm vốn dĩ không phải là loại người lương thiện gì, đối nhân xử thế ôn hòa nhã nhặn cũng phải tùy thuộc vào người đối diện là ai, mà Ninh Trí Viễn đứng trước mặt anh lúc này đây, trong mắt Lương Phi Phàm, chẳng đáng là gì cả.

“Tôi chỉ tôn trọng người tôi cần phải tôn trọng, còn về anh, đừng nghĩ rằng vào được cửa của Lương gia liền có thể trở thành người của Lương gia, anh còn chưa đáng để tôi phải tôn trọng.”

Dứt lời, không thèm nhìn lấy khuôn mặt đang vô cùng phẫn nộ nhưng chẳng dám làm gì khác của Hướng Long Cẩm, bước nhanh về phía thang máy, vừa đi vừa lấy ra điện thoại, gọi điện cho Quan Triều.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Lương Phi Phàm mới lạnh giọng phân phó: “Vừa nãy có nhìn thấy Bạch Lộ đi xuống dưới?”

Xe của Quan Triệu đậu ở trước cửa bệnh viện, lúc nãy quả thật là có nhìn thấy Bạch Lộ: “Lương tổng, thư ký Bạch sao? Lúc nãy tôi có vừa gặp qua.” Còn tưởng cô ấy đến đây để tái khám, Quan Triều còn xuống xe nói vài câu với Bạch Lộ, bất quá sắc mặt của Bạch Lộ không được tốt lắm. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.