Người Vợ Thay Thế

Chương 22



“Ôi, Tư Dĩnh, cậu làm sao vậy? Tại sao cậu cứ lo lắng bần thần, đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Trịnh Vũ Văn quơ quơ tay trước mắt muốn khiến Tư Dĩnh chú ý.

“Xin lỗi cậu, vừa rồi mình không tập trung, Vũ Văn, cậu nói gì vậy?” Cuối cùng Đới Tư Dĩnh cũng hồi phục lại tinh thần , nhìn cô xin lỗi.

“Thôi quên đi, đừng nói nữa, Tư Dĩnh, cậu có tâm sự phải không?”Trịnh Vũ Văn dù mất hứng nhưng vẫn quan tâm cô.

“Không có gì, Vũ Văn, bây giờ mình về trước đây, hôm nào trò chuyện tiếp được không?” Đới Tư Dĩnh không phải không muốn nói cho bạn mình biết rõ sự tình nhưng vì chính cô còn chưa điều tra rõ ràng, thiết nghĩ không nên khiến bạn lo lắng cho mình.

“Được rồi, cậu về trước đi.” Trịnh Vũ Văn cũng không muốn giữ cô lại, xem ra trong lòng Tư Dĩnh đang có tâm sự, nếu cô ấy không muốn nói cô cũng không muốn miễn cưỡng.

“Được rồi, hôm nào mình sẽ liên lạc với cậu”

“Ừ, có gì thì cứ điện thoại cho mình”

*************

“Phỉ, anh về rồi sao.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến trước cửa nhà, Đới Tư Dĩnh liền chạy ra đón, cô cầm lấy chiếc cặp công văn giúp anh, vừa suy nghĩ nên nói với anh như thế nào.

Nhưng mãi đến khi ăn cơm chiều và tắm rửa sạch sẽ xong, Đới Tư Dĩnh vẫn không nghĩ ra nên mở miệng hỏi như thế nào.

“Sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ em đang đợi anh?” Long Ngạo Phỉ tắm xong bước ra, nhìn thấy ánh mắt cô có chút u tối hỏi, chui vào chăn ôm lấy cô.

“Ai chờ anh.” Đới Tư Dĩnh nửa xấu hổ nửa mê mẩn nói.

“Hôm nay đi gặp bạn của em phải không”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên chuyển sang đề tài khác.

“Vâng, nhưng em cũng tình cờ gặp người phụ nữ tên Mị Nhi kia.” Đới Tư Dĩnh nói xong, trộm nhìn phản ứng của anh.

“Ừ, hai người có nói gì không?” Nghe được tên Mị Nhi, trong lòng Long Ngạo Phỉ thật sự cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tự nhiên, như vô tình hỏi.

“Cũng không có gì? Phỉ, Mị Nhi có phải là người tình trước đây của anh không?” Đới Tư Dĩnh chậm rãi mở miệng hỏi.

“Phải, bọn anh từng sống chung ở Mỹ.” Long Ngạo Phỉ thực thản nhiên thừa nhận, anh cảm thấy không cần phải….giấu diếm cô.

‘Vậy, anh… ?’ Nghe thấy anh thẳng thắn thừa nhận như vậy, không thể phủ nhận, trong lòng Đới Tư Dĩnh cảm giác có chút ê ẩm, cô muốn biết anh có yêu Mị Nhi không ? Nhưng lại hỏi không ra miệng, sợ nghe được câu trả lời cô không muốn nghe.

“Em muốn hỏi anh có yêu thương cô ấy không chứ gì?” Đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ nhìn cô chằm chằm, cười như không cười hỏi.

“Làm sao anh biết được?” Đới Tư Dĩnh kinh ngạc mở miệng hỏi, anh rõ ràng đoán được tâm tư trong lòng cô .

“Ở Mỹ có rất nhiều người sống chung với nhau không phải bởi vì yêu mà là vì cần giải sầu nên ở cùng một chỗ, anh và Mị Nhi chính là như vậy.”

“Anh không yêu thương cô ấy, nhưng mà hôm nay cô ấy đã nói …….” Giải thích của Long Ngạo Phỉ khiến Đới Tư Dĩnh cảm thấy có chút an ủi, nhưng dù sao hai người họ vẫn ở chung với nhau, cô muốn hỏi đứa nhỏ của Mị Nhi thật ra có phải là con của anh không ?

“Có phải cô ta nói cô ta mang thai đứa nhỏ của anh.” Long Ngạo Phỉ không cần đoán cũng có thể tưởng tưởng ra Mị Nhi sẽ làm như vậy.

“Vâng.” Đới Tư Dĩnh nhẹ gật đầu, thì ra cái gì anh cũng đều biết hết rồi.

“Tư Dĩnh, anh không muốn giấu em, nói thật là chính anh cũng không xác định được cô ấy thật sự có thai không và đứa nhỏ có phải là của anh hay không, trước đây có một khoảng thời gian anh thật giằng co và thật mê muội vì không biết cảm giác của anh đối với em như thế nào ? Vì vậy mới sống chung với cô ấy. Nhưng hiện tại anh hiểu rất rõ, anh thích em, cho nên sau này sẽ không như vậy nữa, chuyện đứa nhỏ anh sẽ xử lý, cô ta chỉ đơn giản là muốn đòi tiền thôi, em nguyện ý tin tưởng anh không ?” Long Ngạo Phỉ khai báo, không hề dấu diếm bất kỳ chi tiết nào.

“Phỉ, em nguyện ý.” Đới Tư Dĩnh cảm động vì anh đã thẳng thắn và thành khẩn như vậy, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh, mặc dù không có lý do chính đáng nào để có thể tin tưởng anh.

“Tư Dĩnh, cảm ơn em, sự lương thiện của em làm anh hổ thẹn.” Long Ngạo Phỉ ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen toát ra những tia sáng hạnh phúc .

http://santruyen.com

Một ngàn vạn

Mị Nhi mang một đôi giầy cao gót, mỗi chỗ cô đến, giày cao gót đều vang lên những tiếng lộp cộp, thân hình khêu gợi uốn éo, liếc mắt đưa tình khắp nơi.

Đẩy cửa văn phòng tổng tài của Long Ngạo Phỉ ra, nũng nịu bước vào, hỏi: “Phỉ, anh tìm em có việc gì vậy?” Tuy rằng trong lòng cô biết rõ.

“Đây là chi phiếu một ngàn vạn, hãy phá bỏ đứa nhỏ,vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi, sau này hai chúng ta không ai nợ ai.” Trên mặt Long Ngạo Phỉ không một chút cảm tình, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lạnh lung, tàn nhẫn và vô tình,lấy tay đẩy tờ chi phiếu ra trước mặt cô.

Mị Nhi vươn tay ra cầm tờ chi phiếu, một ngàn vạn, đó quả thật là một số tiền không nhỏ.Tuy nhiên,nếu sau này đứa trẻ được thừa kế tài sản của Long Ngạo Phỉ, so với cái đó thì con số này ít hơn nhiều và giá trị cũng không đáng kể.

“Tốt thôi, đồng ý, cảm ơn Long tổng”. Mị Nhi cầm lấy tờ chi phiếu,không nên làm một kẻ ngốc, còn việc có phá bỏ cái thai hay không thì đó là chuyện của cô.

“Cô tốt nhất không nên đùa giỡn bày mưu tính kế , đừng nghĩ tới chuyện dùng đứa bé để áp chế tôi, hơn nữa về sau cũng đừng tìm vợ của tôi … bằng không đừng trách tôi vô tình…” Long Ngạo Phỉ biết Mị Nhi sẽ không ngoan ngoãn vâng lời như vậy, anh rất hiểu cô, vì thế dùng lời lẽ uy hiếp phủ đầu.

“Phỉ, anh đừng tuyệt tình như vậy được không? Người ta nói một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa (nhất dạ phu thê, bách dạ ân), huống chi chúng ta ở chung với nhau hai năm, anh cứ yên tâm, sau này em sẽ không tìm anh nữa .” Mị Nhi làm ra vẻ uất ức nói, nhưng trong lòng cười lạnh nói thầm, cô không đi tìm anh ,nhưng sẽ đi tìm Đới Tư Giai ( Cũng chính là Đới Tư Dĩnh bởi vì Mị Nhi không biết cô là người thay thế ).

******************************************************************

Tại Trung tâm mua sắm, Trịnh Vũ Văn và Đới Tư Dĩnh đang ở quầy nữ trang tùy ý chọn lựa .

“Tư Dĩnh, hôm nay tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, nhìn xem, mặt mày thật hớn hở ”. Vũ Văn ở bên cạnh vừa chọn quần áo vừa nói.

“Như thế nào? Không thể sao?Mình vào thử quần áo đây”. Đới Tư Dĩnh cầm một chiếc áo đầm màu lam nhạt, đi vào phòng thử đồ.

Một đôi nam nữ từ bên ngoài đi vào, người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, là vẻ đẹp tổng hợp giữa hoàn mỹ và dễ nhìn.

“Thử cái này đi, nó hẳn là rất hợp với em.” Người đàn ông cầm chiếc đầm màu lam, đưa cho cô gái nói.

“Được, cám ơn anh.” Cô gái nở nụ cười duyên dáng đi vào phòng thử đồ

Triệu Vũ Văn đứng chờ bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của bọn họ, cảm thấy thật vô vị nhún nhún vai.

“Ai da,thực xin lỗi.”

“Ai da, thực xin lỗi.” Hai âm thanh đồng thời vang lên.Hóa ra, Đới Tư Dĩnh vừa bước ra cũng là lúc cô gái kia bước vào nên đụng nhau.

“Tư Dĩnh, cậu không sao chứ?” Nghe được tiếng kêu, Triệu Vũ Văn vội chạy tới, quan tâm hỏi.

“Em không sao chứ?” Người đàn ông nghe được tiếng kêu cũng vội vàng chạy lại.

“Không có chuyện gì.” Đới Tư Dĩnh và cô gái kia đồng thanh nói

‘Ơ….Cảnh Hiên, là anh à???.”

“Tư Dĩnh ..là em” Lúc này Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên mới giật mình nhận ra nhau.

“Trùng hợp quá vậy, Tư Dĩnh, em mặc bộ váy này rất đẹp, thật phù hợp với em…Thôi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi”. Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy Tư Dĩnh mặc bộ áo đầm mày xanh lam, trong ánh mắt ánh lên vẻ kinh diễm và vài phần thương cảm.

“Được, vậy cũng tốt, để em đi thay quần áo ”.

“Bọn anh ra quán nước đối diện chờ hai người…” Hàn Cảnh Hiên nói xong dẫn theo cô gái nãy giờ yên lặng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh âm thầm đánh giá, đi trước.

Triệu Vũ Văn lặng lẽ nói: “Tư Dĩnh , anh chàng thầm yêu cậu đẹp trai đấy”

“Vũ Văn, cậu …” Đới Tư Dĩnh không đồng ý, vội vàng kêu lên

“Được, tớ không nói nữa, dù sao ai cũng đều nhìn ra (ý nói Cảnh Hiên thầm yêu Tư Dĩnh ai cũng nhận ra được)” Triệu Vũ Văn nhanh chóng cầu xin tha thứ rồi lại thêm một câu.

Đới Tư Dĩnh không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.